Ý tưởng nhoáng cái mà qua, theo tiếng cười của Tư Diễn những phiền não đó cũng không còn.
Cho dù Tống Tuyết là trùng hợp hay là cố ý đều không liên quan tới tôi.Sân chơi xung quanh nhà hàng pháp.
Xe chạy trên cao tốc hai mười phút, xuống thêm năm sáu phút nữa.Hôm nay là cuối tuần, sân chơi cũng không hề đông đúc, cũng chỉ có mấy cặp đôi tình nhân.
Nhưng khi tôi và Dị Tư Ẩn tới, hoặc nên nói Dị Tư Ẩn và Tư Diễn tới vẫn gây nên oanh động không nhỏ.Tư Diễn: “Có nhiều người nhìn con, còn nhìn ba ba.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chúng ta rất kỳ quái hay sao? hoặc bọn họ biết con là…”Nói tới đây, Tư Diễn trở nên sợ hãi.
Tay nhỏ đưa ra túm chặt lấy tôi.
Tôi nắm chặt lại tay nó, một tay còn lại đặt lên vai nó.Tôi: “Đừng sợ, không thể phát hiện được.
Họ nhìn con vì con đáng yêu.
Nhìn ba ba con, con thấy bộ dáng của ba ba con xem, có phải là quá băng lãnh rồi không?”Tư Diễn: “Đúng vậy, ba ba vẫn luôn như vậy a, có vấn đề không?”Tay của tôi ở trên vai của Tư Diễn vỗ vỗ nhẹ, sau đó ngồi xổm xuống nói nhỏ vào tai nó:Tôi: “bởi vì quá lãnh khốc a.
họ đang nghĩ người lãnh khốc như vậy sao lại có một đứa con trai đáng yêu như vậy chứ? hoặc có lẽ cũng đang nghĩ con trai dễ thương như vậy, tại sao còn phải bày ra một bộ mặt thối?”Tôi vừa nói xong, hai mắt của Tư Diễn cười thành một đường cong cong.
Nó cười khanh khách nghiêng đầu nhìn Dị Tư Ẩn.Thần sắc của Dị Tư Ẩn không có biến hóa, quay đầu nhìn chúng tôi một cái.
Một lát sau mới chuyển ánh mắt về cửa sổ bán vé.Tôi và Tư Diễn đứng tại chỗ đợi.
Tư Diễn hoàn toàn tin lời của tôi.
Có người cố ý nhìn chằm chằm nó, nó lại cố ý nhìn về phía các cô ấy cười.
Có một số cô gái táo bạo còn bước tới muốn xin chụp ảnh cùng Tư Diễn.Một số cô gái nhìn Dị Tư Ẩn đang mua vé ở cửa sổ, họ không dám xin chụp ảnh với Dị Tư Ẩn, nhưng họ dám lén lút chụp ảnh khi anh ấy không nhìn.
Tuy nhiên trước khi bấm nút chụp ảnh, họ đã bị ánh mắt sắc bén đột ngột của Dị Tư Ẩn làm họ sợ hãi và vội vàng cất điện thoại đi.Tư Diễn: “Em không chụp ảnh.”Tôi: “Xin lỗi, con trai của tôi