Cuồng Mãnh Minh Phu Đừng Làm Bậy

Chương 291


trước sau



Tầng nhiệt ý đó vẫn luôn vây quanh tôi, sau đó tôi cũng thật sự ngất đi, không thể nghe được bất cứ âm thanh nào từ bên ngoài, cũng không có xúc giác.Không biết qua bao lâu, lâu tới nỗi tôi nghĩ rằng đi tới một thế giới khác.Ti ti ti, tiếng động cơ của máy móc đột ngột truyền vào tai tôi, sau đó tôi mơ mơ hồ hồ nghe thấy vài tiếng nói.“Tim khôi phục lại bình thường, hô hấp cũng thông thuận, bỏ bình dưỡng khí đi.”“Chuyển sang phòng bệnh phổ thông.”“Bệnh nhân đã có tri giác, dựa theo lý mà nói rất nhanh sẽ có thể tỉnh lại.”Người bệnh trong miệng bọn họ là tôi sao? Tôi nỗ lực mở to mắt, sau cùng chỉ mở được một khe.

Tôi nghe thấy tiếng bánh xe lăn sau tôi bị người nhấc lên.Sau đó tôi chạm được vào một cái ôm ấm áp.

Tay của tôi bất giác khẽ động, không cẩn thận ôm lấy ỗng tay áo.Trong nháy mắt động tác của người ôm tôi dừng lại, anh ấy cúi đầu xuống.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Trong nhất thời tôi và người đó bốn mắt nhìn nhau.

Một khắc này, tôi nhìn rõ là ai rồi.Biểu cảm của anh ấy có nét khó tả.

Vui sướng cũng không phải, biểu tình phức tạp quá nhiều, nhoáng lên một cái lại khôi phục lại bình thường.Tôi: “Dị Tư Ẩn.”Tôi nhẹ giọng kêu tên của anh ấy.

Vào thời khắc mở miệng, mắt tôi trừng lớn, đám sương trắng bao vây tôi không thấy nữa! Tôi có thể động, có thể nói chuyện, có thể nhìn thấy người trước mặt rồi!Tịch Hoa căn bản là dọa tôi, tôi sẽ không bị nhốt trong sương trắng cả đời, tôi tỉnh rồi.Cảm xúc phập phồng quá lớn, hai tay tôi nắm chặt ga giường, thân thể cũng căng thẳng theo.

Thẳng cho tới khi một cánh tay to giữ chặt lấy tôi.


Dị Tư Ẩn cúi người hôn lên trán tôi một cái.Tôi: “Dị Tư Ẩn, tôi có phải thảnh người thực vật rồi?”Tay nắm chặt ga giường dần buông ra, sau cùng giữ chặt Dị Tư Ẩn vội vàng hỏi.Tôi: “Tôi có phải thành người thực vật rồi không?”Dị Tư Ẩn: “Không có, chỉ phát sốt thôi.”Tôi: “Sốt, thực sự chỉ là một cơn sốt.”Nói xong tôi cẩn thận đánh giá Dị tư Ẩn từ trên xuống dưới.Tôi: “Anh từ trên cao như vậy nhảy xuống tại sao...!có người cứu anh?”Thực ra tôi muốn nói là anh đã phục sinh thành công rồi, từ mấy chục mét trên cao nhảy xuống, hiện giờ

hoàn hảo không hao tổn gì.

Anh thực sự phục sinh thành công rồi sao? Rốt cuộc anh là người hay là quỷ?Lời đến miệng lại bị tôi mạnh mẽ nuốt trở về, bởi vì tay tôi đang để trên ngực trái của anh ấy.

Bang bang bang ~ trái tim của anh ấy đập rất có quy luật, thân thể cũng có độ ấm.Nếu là quỷ, không có nhịp đập trái tim, thân thể cũng lạnh.Dị Tư Ẩn: “Nằm xuống nghỉ ngơi đi, nửa đêm em phát sốt mà thôi.”Tay lớn đặt trên vai của tôi, tay kia đặt bên hông của tôi.

Tôi kinh ngạc nhìn anh ấy, tất cả mọi chuyện là như thế nào?Dị Tư Ẩn: “Đang treo nước, đừng động lung tung.”Nói xong anh ấy buông tôi ra, quay người đi về phía trước.

Tôi nghĩ rằng anh ấy muốn rời đi, vội vàng kêu lên.Tôi: “Dị Tư Ẩn!”Dị Tư Ẩn: “Tôi không đi.”Một tiếng qua đi, tiếng bước chân trầm ổn vang lên, tôi thấy anh ấy bước tới bên cạnh chiếc ghế cạnh cửa sổ, từ trên bàn trà lấy ra một chập văn kiện, chậm rãi xem.Dung Khuynh nói gần đây anh ấy rất bận, có rất nhiều chuyện phải đích thân xử lý.

Nhưng tôi lúc này lại vào bệnh viện, anh ấy lại phải ở bên cạnh tôi.Tôi: “Anh không cần phải ở lại đây đâu, anh đi làm việc đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Tôi không sao.”Anh ấy không nói chuyện, chỉ ngẩng đầu nhìn tôi một cái, sau đó tiếp tục lật mở văn kiện.

Tôi biết anh ấy là một người đàn ông rất có chủ kiến, mọi chuyện đều tự mình làm chủ.Tôi nằm trên giường, nghiêng đầu nhìn anh ấy rất lâu, tôi sợ khi nhắm mắt lại thì đoàn sương trắng lại lần nữa xuất hiện.

Tịch Hoa nói tôi trở thành người thực vật, không cứu ra được.

Nhưng hiện tại tôi tỉnh rồi.Tôi: “Tư Diễn đâu?”.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện