Tôi nâng tay chống đỡ trước khuôn ngực lạnh như băng của anh ta. Sức lực của nam nữ quá khác biệt, tôi căn bản đánh không lại anh ta, chỉ có thể thừa nhận. Đầu lưỡi của anh ta vô cùng linh hoạt, giống như chúa tể vương giả, đang tuần tra lãnh thổ thuộc về mình.
Mỗi một tấc, mỗi một chút, tôi dần dần vô lực, hai tay chống đỡ trước ngực anh ta không khỏi buông xuống, sau đó bị anh ta nắm trong lòng bàn tay, mạnh mẽ kéo tôi ôm anh ta.
Tôi là một người con gái bảo thủ, chưa từng kết giao bạn trai. Không ngờ rằng có một ngày tôi sẽ bị một người đè ở dưới lầu ký túc mà cưỡng hôn, chuẩn xác mà nói không phải là người, là quỷ.
Nếu Dị Tư Ẩn không chết, bị đối đãi như vậy thì trong tiểu thuyết nói là nhịp điệu của tổng tài bá đạo. Nhưng hiện tại, sau lưng tôi phát lạnh, tâm hoảng ý loạn.
Không biết hôn bao lâu, anh ta buông tôi ra, nâng tay vỗ vỗ vào đầu tôi.
Dị Tư Ẩn: “Chăm sóc con thật tốt.”
Nghe thấy năm chữ này, tôi không biết là tâm tình gì. Trong bụng có quỷ thai, tôi không vui cho nổi, nói gì tới chăm sóc? Nhưng đứa nhỏ này là cọng rơm cứu mạng của tôi. Bởi vì đứa nhỏ mà Dị Tư Ẩn sẽ bảo hộ tôi.
Trong lòng của tôi, anh ta không phải là người tốt, nhưng anh ta là cha của đứa nhỏ, phụ thân bảo hộ máu mủ là kinh thiên địa nghĩa.
Tôi không nói chuyện, nhưng gật đầu, bộ dáng nhu thuận lấy lòng anh ta. Anh ta ở trên môi của tôi cắn nhẹ, mày kiếm giương lên, hai mắt híp lại, hình dáng khuôn mặt rõ ràng. Anh ta là một người đàn ông soái khí chính cống.
Phần soái khí đó từ trong tản ra ngoài, giơ tay nhấc chân đều tao nhã.
Không bao lâu, anh ta buông tôi ra. Bây giờ đã rất muộn rồi, mười một giờ ký túc sẽ đóng cửa, có học bá(1) khoảng mười rưỡi sẽ về, nếu như anh ta còn không rời đi thì sẽ bị phát hiện.
Dị Tư Ẩn: “Đồng tiền và dây tơ hồng trong túi hãy giữ lại, thời khắc nguy hiểm thì lấy ra dùng.”
Dứt lời, trước mắt tôi giống như thổi qua một trận gió. Rất nhanh, thân ảnh của anh ta biến mất. Thì ra anh ta sớm đã biết tôi giấu vũ khí khắc chế quỷ. Tôi nhìn quanh bốn phía, thấy ký túc xá quen thuộc, dường như vẫn là tôi của mấy ngày trước. Nhưng bây giờ, tâm tình của tôi hoàn toàn thay đổi rồi.
Tôi đứng tại chỗ, qua một lúc mới đi về phía cửa ký túc. Khi sắp tới cửa ký túc, một giọng nói của phụ nữ mang theo châm chọc
Tôn Như Ngọc: “Tôi nghĩ rằng cô rất thanh cao, lần trước ngồi xe sang trọng rời đi, bây giờ lại cùng người đàn ông lạ hôn đến kịch liệt, giả vờ thanh thuần câu tam đáp tứ.”
Tôi quay người nhìn qua, thì ra là hiệu hoa Tôn Như Ngọc, con nhà giàu ở Tây Thành, bạch phú mỹ, phú nhị đại điển hình. Tôi và cô ta không cùng xuất hiện, cũng chưa từng nói chuyện, nhưng cô ta vừa lên đã châm chọc tôi, lại nhắc tới nụ hôn kịch liệt.
Cô ta nhìn thấy Dị Tư Ẩn rồi? Vậy, Dị Tư Ẩn trong vòng mấy giây đã không thấy thân ảnh, cô ta cũng thấy rồi?
Trong khoảng thời gian ngắn, tôi vừa hoài nghi lại lo lắng, bí mật quỷ thê rất sợ bị phát hiện.
Tôn Như Ngọc: “Tại sao lại không nói chuyện?”
Nói xong, cô ta cầm di động đưa tới trước mặt tôi lắc lắc.
Tôn Như Ngọc: “Tôi đã ghi lại video không đứng đắn của cô, nếu đưa lên mạng trong vườn trường, thanh danh của cô sẽ bị mất hết đi? Có cần quan sát hiện trường một chút không?”
Trái tim của tôi nhảy như trống. Làm sao đây, bị quay được rồi, trái tim của tôi như phiên giang đảo hải - sóng cuộn biển gầm, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh như trước.
Tôi: “Tôi không làm chuyện gì thẹn với lòng, không cần phải nói hươu nói vượn tổn hại thanh danh của người khác, phạm pháp.”
Tôn Như Ngọc: “Cô nói phạm pháp với tôi? Cho tới bây giờ tôi đã thấy cô ở cùng hai người đàn ông, chậc chậc…”
Cô ta vừa nói vừa lắc lắc điện thoại, vẻ mặt chắc chắn.
Tôi: “Nói mà không có bằng chứng, tôi đợi xem chứng cứ của cô.”
Nói xong, tôi không để ý tới cô ta, quay người bước đi, lại ngẩn ngơ đi xuống, nỗi sợ hãi trong lòng càng lúc càng lớn. Tôi không biết cô ta đã quay được video như thế nào, nếu thực sự quay được, tôi phải tiêu hủy như thế nào?
(1): Học bá là những người học rất giỏi.