Cuồng Mãnh Minh Phu Đừng Làm Bậy

Nói Chuyện Với Cô


trước sau

Hai tay của tôi để trên ngực của anh ta, không ngừng đẩy. Tôi càng dùng lực, hai cánh tay siết tôi càng thêm chặt. Thẳng tới khi tôi nghe âm thanh uy hiếp trầm thấp, động tác của tôi mới dừng lại.

Dị Tư Ẩn: “Còn động nữa có tin tôi đè cô lên thanh đồng để làm?”

Tôi đương nhiên hiểu được từ ‘làm’ trong miệng của anh ta là ý gì. Anh ta đứng ở đây lâu như vậy, rất rõ ràng thanh đồng đối với anh ta một chút tác dụng cũng không có.

Tại sao một vật như vậy có tác dụng khắc chế Tịch Hoa mà đối với Dị Tư Ẩn một chút tác dụng cũng không có? Hai người cùng chết trong một trận tai nạn xe cộ, trong thế giới quỷ địa vị tương ứng, tại sao lại như vậy?

Trong đầu của tôi hiện lên vô số câu hỏi, Dị Tư Ẩn rốt cuộc sợ thứ gì? Hình như không làm gì được anh ta, không có chỗ nào sợ sệt.

Dị Tư Ẩn: “Còn tiếp tục ở đây, tôi có thể chịu được nhưng đứa nhỏ thì không thể chịu được.”

Sau khi âm thanh băng lãnh qua đi, cả người tôi bị nâng lên, bị anh ta khiêng trên vai, theo bước đi của anh ta tôi bị khó chịu.

Tôi vừa túm vai của anh ta vừa gấp gáp nói.

Tôi: “Thả tôi xuống, tôi thấy khó chịu, muốn ói ra rồi!”

Dị Tư Ẩn: “Chịu đựng.”

Tôi: “Tôi bây giờ đang là phụ nữ có thai đó, anh vác như vậy đứa nhỏ sẽ bị chảy ra đó!”

Một tiếng cười nhẹ tràn ra từ cánh môi của anh ta, bay vào trong tai của tôi.

Dị Tư Ẩn: “Bây giờ đã biết quan tâm tới đứa nhỏ rồi?”

Trong thời gian ngắn tôi cũng không biết phải trả lời anh ta như thế nào. Tôi đem đứa nhỏ ra làm cái cớ, cũng không phải là thực sự quan tâm.

Chính tại lúc này, tôi được thả xuống, tay bị anh ta nắm thật chặt, bị anh ta kéo ra khỏi chợ đồ cổ.

Bên trong một mảnh đen kịt, mà bên ngoài cảnh sắc tươi đẹp được chiếu sáng. Dị Tư Ẩn không có bất kì chút nào không thoải mái, mà trên mặt đất thậm chí còn có một cái bóng mờ nhạt.

Đều nói quỷ sợ ánh sáng mặt trời, không có bóng, mà anh ta cái gì cũng có. Nếu như không phải không có nhịp tim với thân thể lạnh băng thì tôi còn nghĩ anh ta là người sống.

Dị Tư Ẩn: “Tô Tình Thiên, đừng đem đứa nhỏ ra làm cái cớ, nếu như cô muốn sống thì hãy bảo vệ đứa nhỏ cho tốt.”

Âm thanh lãnh liệt hạ xuống, vai của tôi bị anh ta đè lại. Một khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mắt tôi, tôi nhìn thấy một đôi đồng tử đen như mực, tôi thấy như băng tuyết vô tận.

Biểu tình của anh ta rất nghiêm túc, quanh thân hơi thở lạnh như

băng, tràn đầy xác xơ tiêu điều. Không phải anh ta đang nói đùa, nếu như tôi lần nữa để anh ta phát hiện thì sẽ bị giết chết.

Nếu như tôi chết rồi thì sẽ không có bất cứ giá trị lợi dụng nào nữa, anh ta tìm một người con gái thuần âm mệnh rất dễ dàng. Anh ta thực sự sẽ giết chết tôi sao?

Dị Tư Ẩn: “Tô Tình Thiên, nhớ kỹ lời nói của tôi, đối với nữ nhân từ trước tới giờ tôi không biết thương tiếc là gì đâu.”

Từ trước tới giờ không thương tiếc, tác phong của anh ta trước sau như một. Khi anh ta chưa chết, truyền thông cũng đưa tin như vậy, trước đây hồng ngọc nữ minh tinh, lợi dụng một bữa tiệc rượu bỏ thuốc anh ta. Kết quả, không những không thực hiện được, ngược lại bị anh ta bắt được, bị tay của Dị Tư Ẩn đánh gãy chân, thân thể trần truồng bị ném ra ngoài.

Từ đó về sau, một đời ngọc nữ bị rơi xuống, ngay cả tứ tuyến minh tinh đều không thể làm được nữa, sau cùng chỉ có thể bị thổ hào bao nuôi, ra khỏi vòng giải trí.

Người như vậy đích xác không thương hương tiếc ngọc, tại một khắc này, tôi không dám tùy hứng.

Tôi: “Đứa nhỏ này phải khi nào thì mới ra?”

Tôi thật cẩn thận hỏi anh ta, theo lời nói của anh ta thì tới tột cùng tôi còn bao nhiêu thời gian có thể thuận lợi đem đứa nhỏ ra.

Dị Tư Ẩn: “Đứa nhỏ bị thanh đồng ngăn chặn, bị thương nặng, nếu không qua vài ngày nữa là có thể cùng cô nói chuyện rồi.”

Nghe thấy lời cuối cùng, mắt của tôi bỗng nhiên trừng lớn. Đứa trẻ bình thường đều là sau khi sinh ra, bi bô tập nói. Đứa nhỏ này cư nhiên ở trong bụng còn có thể nói chuyện.

Chỉ số thông minh rốt cuộc cao bao nhiêu đây…

Dị Tư Ẩn: “Đứa nhỏ bây giờ đã có trí nhớ, cô mưu tính làm tổn thương nó, nó đều biết, chỉ là không có biện pháp cùng cô nói chuyện mà thôi.”

Lòng tôi đột nhiên trầm xuống, tôi không biết hình dung tâm tình hiện tại như thế nào, thống khổ, đau thương, thậm chí còn có chút hổ thẹn.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện