Tay của anh ta nắm lấy tay của tôi, để lên vai của anh ta, cùng lúc đó hai tay của anh ta ôm lấy eo của tôi, khoảng cách quá gần. Tôi nghĩ, nếu như anh ta có hô hấp, có hơi thở ấm áp thì sẽ bồng bềnh trên chóp mũi của tôi.
Anh ta yên lặng nhìn tôi, một câu cũng không nói, cuối cùng hai tay anh ta dùng lực, đem tôi ôm lấy, trực tiếp đi lên phòng ngủ trên lầu. Lần này anh ta không ôm tôi tới phòng đặt quan tài mà là một gian phòng ngủ bình thường rộng rãi.
Phong cách châu âu, một cái giường rộng lớn màu trắng sữa, cột cửa sổ sát đất cao từ sàn đến trần, một tấm rèm cửa màu xanh lam ở trong gió nhẹ thổi phất, giống như sóng biển phập phồng không ngớt, tầng tầng trùng điệp, vô cùng đẹp mắt.
Tôi bị anh ta nhẹ nhàng đặt lên giường, sau lưng chạm được vào ga giường mềm mại, cả người co rụt lại, rất sợ anh ta sẽ làm gì đó, nhưng anh ta chỉ giúp tôi kéo lại chăn.
Dị Tư Ẩn: “Em sợ cái gì?”
Tôi: “Sợ anh đột nhiên biến thành cầm! Thú.”
Anh ta cười nhẹ một tiếng, nhìn thấy trong mắt tôi có vài tia trêu tức.
Dị Tư Ẩn: “Nghỉ ngơi cho tốt đi, bây giờ tôi cầm! Thú không được.”
Nói xong anh ta đứng thẳng dậy, quay người bước về phía cửa.
Tôi: “Anh muốn đi đâu?”
Dị Tư Ẩn: “Xử lý sự tình, lo lắng cho tôi?”
Tôi: “Không có.”
Dị Tư Ẩn: “Khẩu thị tâm phi.”
Sau bốn chữ đó thì anh ta bước ra ngoài cũng đem cửa đóng lại. Trong nháy mắt trong phòng an tĩnh trở lại, tôi hơi hơi nghiêng đầu, trùng hợp thấy trên tủ đầu giường đặt đèn xông khói huân y thảo.
Hương vị nhàn nhạt bay khắp phòng, khơi tới hiệu quả an thần.
Tôi nằm thẳng trên giường, tứ chi giãn ra, mắt nhắm lại, cả người thả lỏng. Không biết tại sao, tôi cảm thấy Dị Tư Ẩn càng ngày càng ôn nhu, có phải vì trong bụng tôi có con của anh ta nên anh ta không dám hung ác với tôi?
Nghĩ tới đây, tay của tôi đặt trên bụng nhỏ, sờ lên sờ xuống.
Tôi: “Con có phải cũng giống như Cầu Cầu, sẽ mọc thêm một đôi răng nanh? Nếu là như vậy thì con đừng có cười.”
Tôi một mình lầm bầm, dần dần tôi có chút buồn ngủ, sau đó đã đi vào giấc ngủ.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tôi nặng nề ngủ, đến một giấc mơ cũng không có, vô cùng an ổn. Đợi tới khi tôi tỉnh lại, bên ngoài trời đã tối rồi.
Hai tay tôi chống ở trên giường, sau khi đi vào phòng rửa mặt để rửa mặt, tôi bước ra ngoài.
Phòng ngủ ở tầng hai, tôi đi xuyên qua hành lang đến vòng tròn cầu thang, lúc chuẩn bị đi xuống, tôi nghe thấy…
Dung Khuynh: “Dị Thiếu, chuyện này…”
Dị Tư Ẩn: “Tôi sẽ
Dung Khuynh: “Tịch Hoa làm như vậy thực sự là quá phận, lúc này đây không thể nương tay.”
Dị Tư Ẩn: “Mục đích của hắn ta rất rõ ràng, đạt được Tô Tình Thiên.”
Dung Khuynh: “Chỉ cần mợ chủ hạ sinh đứa nhỏ, tất cả đều có thể…”
Dị Tư Ẩn đột nhiên nâng tay ngăn cản Dung Khuynh nói chuyện, Dung Khuynh phát hiện không đúng, lập tức ngậm miệng.
Khi thấy Dị Tư Ẩn giơ tay, thân thể của tôi cứng đờ, tôi bị phát hiện rồi.
Dị Tư Ẩn: “Ra đây, khi nào thì học được nghe lén rồi?”
Nghe thấy tàn khốc trong giọng nói, tôi chỉ có thể từ sau cây cột bước ra,chầm chậm đi xuống lầu, đi đến bên cạnh của anh ta.
Tôi: “Vừa đúng lúc tôi xuống lầu, hai người đang nói chuyện, tôi chỉ không muốn làm phiền mà thôi, tôi cũng không nghe thấy gì không tốt.”
Rất hiển nhiên Dị Tư Ẩn không tin, anh ta hướng Dung Khuynh nhìn một cái, Dung Khuynh bước ra bên ngoài.
Dị Tư Ẩn: “Đi, tôi đưa cô tới một nơi.”
Nói xong anh ta kéo tôi, tôi vội vàng hỏi.
Tôi: “Nơi nào?”
Dị Tư Ẩn: “Đi rồi sẽ biết.”
Tôi bị anh ta kéo ra ngoài biệt thự, anh ta không lái xe, kéo tôi thẳng lên đỉnh núi. Tinh Thủy Loan tọa lạc trong núi, có mấy ngọn núi, từ trên nhìn xuống rất đẹp, anh ta đưa tôi đi thưởng thức cảnh đêm sao?
Đợi tới khi tôi đi tới giữa sườn núi, anh ta đột nhiên ngồi chồm hổm dưới thân, đem tôi đặt lên lưng, tôi dựa vào phía sau lưng rộng lớn của anh ta, nghe tiếng bước chân trầm ổn của anh ta, lại có cảm giác vài phần an bình.
Đi rất lâu, anh ta một chút cũng không thấy mệt, sau cùng, chúng tôi lên tới đỉnh núi, anh ta nhìn tôi, đột nhiên giương khóe môi.
Trái tim của tôi mạnh mẽ run lên, đêm đen phong cao, vừa là dã ngoại, lẽ nào anh ta nghĩ tới cái kia?