Cuồng Mãnh Minh Phu Đừng Làm Bậy

Tiểu Mẫn Đi Đâu Rồi?


trước sau

Tôi vừa định trả lời thì thấy có người tới, vì vậy tôi kéo Viên Doanh vào góc cầu thang, nhẹ giọng nói.

Tôi: “Bối cảnh gia đình của Chu Tiên, cậu biết được bao nhiêu?”

Viên Doanh: “Mình đang nói chuyện với cậu về nữ quỷ mà, nói Chu Tiên làm cái gì? Cô ấy và nữ quỷ có quan hệ gì?”

Nói tới đây, mắt cô ấy đột nhiên trừng lớn, gắt gao kéo cánh tay của tôi.

Viên Doanh: “Trên diễn đàn trường có một bài post, nói nữ sinh nhảy lầu có tính cách hoạt bát, cởi mở, không có uất ức gì, hoàn cảnh gia đình bậc trung, căn bản không tồn tại nguyên nhân nhảy lầu, lẽ nào Chu Tiên biết?”

Tôi: “Cô ấy đem mình từ trong tay Tịch Hoa cứu ra, là muốn nhờ mình thay cô ấy rửa sạch oan khuất. Cô ấy không phải là nhảy lầu tự sát, mà là bị người ta đẩy xuống.”

Viên Doanh: “Cái gì! Bị người đẩy xuống??? Trong trường học có kẻ rắp tâm. Trời ạ! Vừa nãy cậu nói với mình Chu Tiên, Tình Thiên, sự việc lớn rồi, cậu hoài nghi…”

Tôi đưa tay lên giữ chặt vai của cô ấy, bình tĩnh nói.

Tôi: “Cô ấy nói với mình người đẩy cô ấy là Chu Tiên. Chu Tiên không phải là người bình thường, là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Chu thị, là vị hôn thê của Dị Tư Ẩn.”

Viên Doanh nhíu mày, thân thể của cô ấy thậm chí đứng không vững lùi về sau, lùi tới bên tường, dựa vào góc tường lạnh băng, mà tinh thần vẫn chưa hồi phục lại.

Viên Doanh: “Tình Thiên, để cho mình từ từ dung nhập đi, lượng tin tức quá lớn rồi, mình chưa tiêu hóa được, nữ quỷ có khi nào nói dối không?”

Tôi: “Mình lúc mới bắt đầu cũng nghĩ như vậy đó, nhưng bây giờ thấy phản ứng của Chu Tiên, thực khác thường, mình không thể không hoài nghi. Viên Doanh, việc cấp bách, chúng ta mau đi tìm Tiểu Mẫn đi, sau đó sẽ tiếp tục điều tra thân phận thực sự của Chu Tiên. Nếu như cô ấy là thiên kim của tập đoàn Chu thị, như vậy lời của nữ quỷ đều là thật.”

Qua một lát Viên Doanh mới gật đầu, chúng tôi bắt đầu tìm kiếm Tiểu Mẫn trong thư viện, nhưng chúng tôi đã tìm một vòng rồi nhưng lại không thấy, lẽ nào Tiểu Mẫn không có ở thư viện?

Viên Doanh: “Gọi điện cho cậu ấy cũng không nhận, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”

Trái tim của tôi nhảy dựng lên, Tiểu Mẫn đi tìm Chu Tiên, mà Chu Tiên lại nói là không nhìn thấy Tiểu Mẫn, có lẽ nào là lời nói dối không?

Viên Doanh: “Tình Thiên, cậu có biện pháp nào có thể gặp được Dị Tư Ẩn không?”

Cô ấy đột nhiên nhắc tới Dị Tư Ẩn, cô ấy muốn từ trong miệng của Dị Tư Ẩn biết

được thân phận thực sự của Chu Tiên. Một khi xác định, vậy thì, Chu Tiên con người này chúng tôi sẽ phải đề phòng. Nhưng là trong tiềm thức tôi không muốn gặp Dị Tư Ẩn. Tôi không có cách nào hỏi ra miệng ‘Dị Tư Ẩn, Chu Tiên là vị hôn thê của anh sao’?

Viên Doanh: “Chia nhau ra hành động, cậu đi tới Tinh Thủy Loan, tìm tổ chim của Dị Tư Ẩn, còn sợ không tìm được anh ta sao? Không còn cách nào nữa rồi, Tịch Hoa mới là nguy hiểm nhất, bà nội mình tới giờ vẫn chưa trở lại, chỉ dựa vào ba món công phu mèo cào của mình thì giải quyết không nổi bao nhiêu quỷ.”

Nói xong, cô ấy cực nhanh xuống lầu, tôi nhìn bóng lưng của cô ấy đã đi xa, nghĩ tới lời nói của cô ấy. Tôi chỉ có thể đi tìm Dị Tư Ẩn để cầu được chân tướng thôi sao? Tôi phải mở miệng như thể nào đây? Tôi đứng tại chỗ một lát, lại gọi điện thoại cho Trương Tiểu Mẫn.

Không còn cách nào, tôi chỉ có thể ra khỏi thư viện thuê xe đi tới Tinh Thủy Loan. Nếu như Chu Tiên thực sự làm chuyện giết người đó, vậy ký túc mà tôi cho rằng là nơi an toàn sẽ là điểm nguy hiểm tiếp theo.

Tôi vừa ra khỏi thư viện, liền nhìn thấy rất nhiều sinh viên chạy về hướng cổng trường.

“Không xong rồi, nghe nói có một nữ sinh của trường chúng ta bị đâm xe ở bên đối diện!”

“Có rất nhiều người đã đi ra đó rồi, mau đi xem xem, nữ sinh đó chảy rất nhiều máu, không chết thì cũng sẽ thành tàn tật a!”

Dự cảm không tốt dâng lên trong lòng tôi, tôi không nghĩ nhiều, lập tức chạy ra khỏi trường học, chạy theo phương hướng của nhóm người đó. Đợi khi tôi tới hiện trường, đã nhìn thấy nhân viên của bệnh viện nhấc nữ sinh bị xe đâm lên xe cứu thương. Tôi không nhìn thấy rõ người đó, nhưng tôi nhìn thấy một y tá cầm một cái túi dính máu.

Cái túi này tôi rất quen thuộc, vải bố màu trắng, bên trên là một bức họa, là Trương Tiểu Mẫn vẽ, độc nhất vô nhị, vẫn còn chữ ký của mỗi người trong ký túc của chúng tôi.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện