Cuồng Mãnh Minh Phu Đừng Làm Bậy

Manh Mối


trước sau

Tôi một đường bám theo ông ta, ông ta không đi ra theo đường cửa chính của bệnh viện, mà là đi theo một đường nhỏ ra lối cửa sau. Tôi nấp ở một góc nhìn người đàn ông từng bước rời xa, tôi dự định để ông ta đi được một đoạn sẽ bám theo phía sau.

Nhưng mà khi tôi sắp tới gần đường lớn, tôi nhìn thấy Chu Tiên đang từ phía đối diện bên kia đường bước tới. Rốt cuộc đây là trùng hợp hay là cố ý, Chu Tiên xuất hiện vào lúc này, lại chính ở tại nơi mà người đàn ông đó rời đi. Hai người đi sát nhau mà qua, không chào hỏi cũng không giao lưu bằng ánh mắt.

Hai người thực sự là không quen biết sao? Tôi rơi vào trầm tư. Không bao lâu sau tôi quay người rời khỏi, vào lúc tôi quay người đi, một bàn tay túm lấy tôi.

Chu Tiên: “Tình Thiên, cậu ở đây nhìn gì vậy?”

Tôi: “Người đàn ông vừa bước ra là người đã đâm vào Tiểu Mẫn. Mọi người đều nói Tiểu Mẫn đột nhiên bị điên, tự mình vượt đèn đỏ lao vào xe của người ta, cậu thấy sao?”

Tôi không tiếp tục hàm hồ nữa mà trực tiếp đem vấn đề ném qua cho Chu Tiên, tôi muốn nghe xem cô ta nói như thế nào.

Chu Tiên: “Tự mình lao vào xe? Tiểu Mẫn bình thường rất cơ trí lanh lợi, sẽ không làm ra chuyện như vậy đâu, chắc chắn là có sự hiểu lầm. Mình qua đó xem sao, xem cậu ấy bây giờ đã vượt qua thời kỳ nguy hiểm chưa?”

Tôi: “Chưa, đang ở trong phòng phẫu thuật cấp cứu, chủ xe đã trả tiền để cứu mạng.”

Chu Tiên: “Kì quái, tại sao ông ta lại chịu bỏ tiền ra? Mình vào xem trước đã. Tình Thiên, cùng đi đi.”

Nói xong, cô ta cầm cánh tay của tôi kéo về phía trước. Đáng lẽ tư thế này của cô ta tôi sẽ không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng hiện tại, bất luận là như thế nào, ngăn cách trong tim của tôi khó mà hủy bỏ được.

Cố chịu đựng, tôi và Chu Tiên đi tới trước cửa phòng phẫu thuật, đèn đỏ vẫn sáng như cũ. Trương Tiểu Mẫn đến tột cùng có thể cứu hay không vẫn chưa rõ.

Chu Tiên: “Mình tin Tiểu Mẫn sẽ không có chuyện gì. Viên Doanh đâu?”

Tôi: “Đại sảnh bệnh viện, lát nữa sẽ lên.”

Tôi nhìn Chu Tiên ngồi bên ngoài phòng phẫu thuật, tôi vẫn luôn đứng ngẩng đầu nhìn cửa phòng phẫu thuật. Trạng thái như vậy không biết giằng co bao lâu, thẳng cho tới khi Viên Doanh đi tới.

Viên Doanh: “Chu Tiên, cậu tới khi nào thế? Thầy hướng dẫn tại sao còn chưa tới?”

Chu Tiên: “Thầy hướng dẫn gọi điện thoại cho mình, mình mới biết Tiểu Mẫn

xảy ra chuyện. Ba mẹ của Tiểu Mẫn rất nhanh sẽ tới Tây Thành. Thầy hướng dẫn tới bến xe để đón họ.”

Viên Doanh: “Ừ, giấy thông báo bệnh tình nguy kịch, không biết ai đã ký, cũng thực kì quái, bệnh viện còn chưa nói.”

Tôi: “Giấy thông báo bệnh tình nguy kịch chỉ có người có quan hệ thân mật mới có thể ký, như vậy mà bệnh viện cũng không nguyện ý nói?”

Viên Doanh: “Ai mà biết được chứ!”

Dứt lời, cửa phòng phẫu thuật mở ra, Trương Tiểu Mẫn được đặt trên giường đẩy, trên mặt không có chút huyết sắc nào.

“Phúc lớn mạng lớn, đi lượn một vòng ở quỷ môn quan. Phải ở trong phòng chăm sóc đặc biệt thêm hai ba ngày để quan sát, nếu không có gì nghiêm trọng thì sẽ chuyển tới phòng bệnh bình thường.”

Bác sĩ mổ chính cực nhanh nói, mấy y tá lập tức đem Trương Tiểu Mẫn vào phòng chăm sóc đặc biệt.

Tôi và Viên Doanh đi theo qua đó, nhưng bị ngăn ở bên ngoài phòng.

“Một ngày chỉ cho phép hai người vào thăm, hôm nay vừa mới làm phẫu thuật xong, chỉ có thể nhìn qua cửa kính.”

Tôi đang muốn nói chuyện, tiếng chuông điện thoại vang lên, là thầy hướng dẫn gọi tới.

Tôi: “Thầy.”

“Thầy đưa ba mẹ của Tiểu Mẫn tới, tình hình như thế nào?”

Tôi:”Tạm thời qua được cơn nguy hiểm, phải nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt thêm hai ba ngày nữa.”

“Ừ, không có chuyện gì là tốt, các em ở đó đợi, về phần trường học đã tập trung quyên góp tiền, về phần viện phí nhà trường có thể trợ cấp một chút.”

Tôi: “Cảm ơn thầy.”

Dứt lời, điện thoại bị ngắt, tôi cất điện thoại đi, cách tấm kính thủy tinh Trương Tiểu Mẫn đang nằm bên trong, một người vui vẻ như cô ấy dường như rơi vào một giấc ngủ say. Nếu như không phải là trái tim vẫn còn đập, thì sẽ giống như…

Chu Tiên: “Tình Thiên, gần đây trật tự an ninh trong trường học không tốt, Tiểu Mẫn đột nhiên phát điên, mình cảm thấy rất kỳ quái. Nếu không, Viên Doanh, cậu từ chỗ bà của cậu xin vài lá bùa về để phòng thân đi."


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện