Không chỉ vì chuyện chảy máu ngoài ý muốn nên Nam Cung Cảnh đến trễ, vừa rồi hắn còn phải tìm cách trốn cô nàng tên Châu Ly mới mò được đến nơi này, phiền chết.
Hắn đã nói rõ bản thân chưa từng tham gia bữa tiệc này bao giờ, vậy mà cô ta cứ nằng nặc đòi được đi cùng.
Nếu Đường Tiểu Nhu nhìn thấy và hiểu lầm thì hắn phải làm sao? Hắn dứt khoát nói phải vào nhà vệ sinh rồi bỏ chạy.
Đường Tiểu Nhu ngoắc hắn đến gần, sau đó nói:
“Đến đây, tôi giới thiệu cậu với vài người.”
Bởi vì hai tháng qua Nam Cung Cảnh thường xuyên hoạt động trong nhóm fan của cô và vô cùng nhiệt tình, chân thành nên cô muốn giúp đỡ hắn một chút.
Nhưng ý nghĩ này khiến Châu Kha cực kỳ không vui, anh ta lập tức lên tiếng:
“Em uống nhiều rồi, tìm một chỗ ngồi đi, để anh đưa cậu ta đi làm quen xung quanh.”
“À?” Đường Tiểu Nhu suy nghĩ một lát, nói: “Vậy cũng được.
Cảnh, cậu đi cùng anh Châu đi.
Tôi ngồi ở bên này chờ hai người.”
Châu Kha có ý định tách Nam Cung Cảnh ra khỏi Đường Tiểu Nhu, nhưng người khôn khéo chắc chắn đều nhìn ra âm mưu này.
Nam Cung Cảnh nở nụ cười nửa miệng, lắc đầu:
“Không cần đâu, chị gái, em không có hứng thú với mấy người khác.”
Hắn đến đây là để chơi cùng Đường Tiểu Nhu mà, đi gặp mấy tên nói nhiều kia làm gì.
Bình thường anh trai muốn đưa hắn đến một bữa tiệc còn khó như lên trời ấy chứ, bởi vì đám người trong giới thượng lưu giả tạo phát sợ, nói câu nào cũng đầy ẩn ý, hắn mệt.
Đường Tiểu Nhu đã ngà ngà say, thấy Nam Cung Cảnh không có ý định làm quen với người xung quanh thì chậc một tiếng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Hắn ta vẫn còn quá non trẻ, không biết được đây là cơ hội tốt thế nào, uổng công cô mời hắn ta tới!
Ngay lúc cô nghĩ như vậy, Nam Cung Cảnh bước tới gần rồi ân cần hỏi han:
“Chị uống rượu à? Uống nhiều không? Trông mặt đỏ quá, em đỡ chị sang một bên ngồi nhé?”
“À, có uống một chút thôi.”
Nam Cung Cảnh miệng mồm cũng rất dẻo, hắn giả vờ kinh ngạc nhìn Châu Kha rồi nói:
“Không phải anh định đi xã giao à? Đi đi.
Cứ yên tâm về Tiểu Nhu, có tôi ở đây thì sẽ không để chị ấy bị ép uống thêm nữa đâu.”
Hắn nhanh nhẹn đuổi khéo Châu Kha rồi chủ động đứng bên cạnh, xòe tay ra trước mặt Đường Tiểu Nhu:
“Chị nắm tay này, cẩn thận ngã.”
Đường Tiểu Nhu buồn cười nhìn hắn:
“Tôi còn chưa say đâu.”
Cô không nắm tay Nam Cung Cảnh mà ra hiệu cho Châu Kha tiếp tục, còn chính mình thì đi vài bước về phía bàn trống.
Châu Kha im lặng nhìn họ, trong lòng tức tối, cơn giận bùng lên dữ dội nhưng bị anh ta đè ép trở về.
Tên khốn Nam Cung Cảnh này dám thọc gậy bánh xe à? Người đến sau là hắn, hà cớ gì anh phải nhịn chứ?
Ở nơi này trai xinh gái đẹp rất nhiều, Châu Kha nghiễm nhiên là một trong số đó, gia đình của anh ta cũng thuộc diện giàu có cho nên mới được vé mời vào đây.
Anh ta tự tin cho rằng bản thân mới là phù hợp