Đấm ngã Châu Kha vẫn chưa khiến Nam Cung Cảnh hết tức giận, hắn lao tới túm cổ áo rồi dùng đầu gối đè lên ngực anh ta mà nói:
“Nếu còn để tao nghe được mày cùng đám bạn ô hợp này có ý nghĩ xấu với bất kỳ cô gái nào nữa, tao sẽ đánh bể trứng của mày! Tao không đùa đâu!”
Nam Cung Cảnh ghét nhất cái bọn bên ngoài lịch sự, văn nhã nhưng trong suy nghĩ, trong tư tưởng lại xấu xa, mục ruỗng như Châu Kha.
Chỉ thích giảng đạo lý cho người khác mà không xem xem bản thân là người thế nào!
Sự việc trong nhà vệ sinh nhanh chóng khiến người bên ngoài chú ý, dần dà, có rất nhiều vị khách tiến tới vây quanh lối vào.
Ngay cả quản lý và nhân viên của Loyal cũng bị đả động, phải chạy tới để giải quyết.
Nam Cung Cảnh đấm thêm một cái thật mạnh vào mặt Châu Kha rồi mới tức giận đi ra ngoài, khi thấy họ nhìn mình bằng ánh mắt dè bỉu, khó chịu, hắn cũng lười giải thích.
Đúng lúc hắn định chuồn êm thì một giọng nói nhẹ nhàng vang lên trong đám đông:
“Có chuyện gì vậy?”
Nam Cung Cảnh ngẩng đầu lên, phát hiện Đường Tiểu Nhu cũng ở trong đám người, cô đang hỏi hắn...
Thấy Nam Cung Cảnh cứ đứng đờ ra ở đó, Đường Tiểu Nhu vội vàng nói:
“Tôi hỏi có chuyện gì? Sao cậu lại đánh nhau với Châu Kha?”
Mặc dù chỉ vừa đến thôi nhưng Đường Tiểu Nhu biết Châu Kha và bạn của anh ta vừa đi vệ sinh, thấy họ mãi chưa trở lại, cộng thêm nơi này đột nhiên ầm ĩ, cô lập tức xông tới.
Kết quả nghe người khác bảo bên trong xảy ra tranh chấp.
Nam Cung Cảnh không lập tức rút điện thoại ra cho mọi người nghe đoạn ghi âm, bởi vì những câu chữ kia thật sự quá tiện, nghe nhức cả tai.
Quan trọng hơn nó có thể ảnh hưởng đến cái nhìn của người khác về Đường Tiểu Nhu, hắn thật sự không hy vọng cô dính vào chuyện này.
Bên ngoài chen đầy người, quản lý và bảo vệ cũng phải vất vả lắm mới có thể tới gần, vừa đi vào vừa hô:
“Tránh đường một chút, xin lỗi, mời các vị lùi sang bên cạnh nhường đường cho chúng tôi!”
“Bảo vệ đến rồi, lui ra đi.” Một người ra hiệu cho bạn bè lùi về sau.
Chưa đầy một phút, họ đã tách ra thành một lối đi cho những anh chàng bảo vệ của Loyal.
Nam Cung Cảnh chủ động nói với họ:
“Tôi đánh nhau với ba tên cặn bã bên trong, các anh lôi chúng lên phòng quản lý đi, tôi sẽ đi cùng để giải quyết.”
Hắn bình tĩnh và thờ ơ khiến người khác phải lé mắt mà nhìn, phải biết ở tòa Loyal này mà gây sự thì chẳng khác gì tìm chết.
Người đứng phía sau sẽ không tha cho hắn dễ dàng vậy đâu!
Một số người nhận biết Nam Cung Cảnh thì cười nhạt rồi thôi, chưa biết mèo nào cắn mỉu nào đâu.
Đường Tiểu Nhu thấy thái độ của Nam Cung Cảnh như vậy đã có chút bất lực, cô cũng không quyền lực đến nỗi bảo vệ được hắn khỏi quản lý cấp cao của Loyal, chứ đừng nói gì đến người phía sau.
Cô đi tới, nhỏ giọng nói với hắn:
“Cậu bị điên à?”
“Không điên, lát nữa có thời gian sẽ giải thích với chị sau.”
Hắn vẫn mạnh miệng như cũ, mà không chỉ mạnh miệng thôi đâu, vẻ mặt bình tĩnh của hắn là thật, chẳng giống đang giả vờ.
Đường Tiểu Nhu đưa tay đỡ trán, cảm thấy việc mời Nam Cung Cảnh đến đây thật là một quyết định sai lầm.
Cô nói với hắn:
“Có chừng mực, đừng làm mọi việc rắc rối thêm.”
Dặn dò hắn xong, Đường Tiểu Nhu đưa mắt nhìn ra phía sau hắn.
Lúc này bảo vệ đã vào trong nhà vệ sinh và đưa người ra ngoài, bởi vì Đường Tiểu Nhu là nữ nên không tiện tiến