Con người Nam Cung Cảnh cũng tương đối thú vị, khuôn mặt tươi cười của hắn khiến người ta có cảm giác hắn thật gợi đòn, nhưng trong mắt cô thì thật đáng yêu.
Đường Tiểu Nhu phải cảm ơn hắn khi hắn xuất hiện đúng lúc như vậy, để cô không bị trễ lịch sinh hoạt.
Hai người lên xe phóng vụt đi, vì tránh gây sự chú ý không cần thiết, Đường Tiểu Nhu bảo Nam Cung Cảnh đưa cô đến ngã tư cách trường mấy trăm mét để cô đi bộ.
Người nào đó vô cùng tiếc nuối nói với cô:
“Sao không để em đưa đến trường luôn chứ?”
“Để làm gì?” Đường Tiểu Nhu biết thừa còn cố ý hỏi, nhóc con này muốn cho người ta biết hắn rất thân với cô đây mà.
Nam Cung Cảnh định nói gì đó nhưng rồi lại thôi, trên khuôn mặt thiếu niên thoáng hiện nét rối rắm, hắn vẫn chưa từ bỏ ý định mà hỏi cô:
“Cuối tuần sau chị có thời gian chưa?”
“Không có.”
Thay vì cho hắn cơ hội, Đường Tiểu Nhu lại thẳng thừng từ chối và mỉm cười chào tạm biệt hắn:
“Cảm ơn vì cậu đã đưa tôi đến đây.”
Hai người họ đứng bên đường nói chuyện, nam thanh nữ tú, cả đôi đều cao nổi bật, cộng thêm mái tóc đỏ của Nam Cung Cảnh và chiếc ducati màu đen đắt tiền, sinh viên đi ngang qua đều không nhịn được quay đầu nhìn.
Nam Cung Cảnh thì hưởng thụ ánh mắt ấy, còn Đường Tiểu Nhu bình tĩnh sải bước, làm như không thấy.
Nam Cung Cảnh ở phía sau nhìn theo bóng lưng xinh đẹp của Đường Tiểu Nhu, không biết lấy đâu ra dũng khí mà hô lên:
“Buổi chiều em đến đón chị được không?”
Người ở phía trước hơi dừng chân, quay lại nhìn hắn rồi giơ năm ngón tay lên.
Nam Cung Cảnh hơi ngẩn ra, không hiểu ẩn ý phía sau động tác kia là gì.
Mãi đến khi Đường Tiểu Nhu đi rồi, hắn mới ồ lên một tiếng:
“Là năm giờ sao? Vậy là Tiểu Nhu đồng ý để mình đưa về?”
Nam Cung Cảnh đứng bên đường cười tủm tỉm như một tên thần kinh, hắn thiếu điều nhảy cẫng lên, làm người khác phải đưa mắt liếc nhìn.
Hắn siết chặt nắm đấm rồi đấm vào không khí một cái, hô hào:
“Tuyệt!”
Công sức ngày đêm miệt mài túc trực bên cạnh Đường Tiểu Nhu cuối cùng cũng có chút xíu kết quả, con đường phía trước luôn đầy chông gai không có chỗ đặt chân, nhưng hôm nay rốt cuộc đã trông thấy hy vọng.
Trong lòng Đường Tiểu Nhu thật ra cũng có chút cảm động, bởi vì Nam Cung Cảnh thật sự rất chân thành, kiên trì theo đuổi cô.
Rất nhiều người cũng mạnh miệng, đòi tán tỉnh cô nhưng khi bị cô lạnh nhạt thì ngày hôm sau đã biến mất.
Chuyện bỏ cuộc rất bình thường, nhưng việc khiến cô thất vọng nhất là nhiều người mắng cô giả vờ thanh cao, hoặc cho rằng cô không xứng để làm giá trước họ…
Về phần Châu Kha, hắn chắc là trường hợp đặc biệt.
Bọn họ trước giờ đều có mối quan hệ khá tốt, cho nên anh ta không tiện tỏ rõ thái độ yêu thích với cô, cô cũng chỉ xem anh ta như bạn bè bình thường.
Nếu không có vụ việc hôm qua, cô nghĩ mình sẽ quý trọng anh ta lắm.
Đường Tiểu Nhu đến trường như thường ngày, thỉnh thoảng nghỉ ngơi, cô lại lôi điện thoại ra trả lời tin nhắn của Nam Cung Cảnh.
Hắn nói năm giờ sẽ chờ cô ở chỗ sáng nay, cô cũng ừm một tiếng, môi cong lên khi trông thấy hắn nhắn tới:
“Thật ra em muốn mời chị đi xem phim…”
Vậy nên hắn luôn hỏi cô cuối tuần có thời gian không à? Hắn bình thường cũng khá manh động, rồi lại nhút nhát ở một mặt nào đó, làm cho cô bất giác thấy hắn dễ thương.
Nam Cung Cảnh tiếp tục miệt mài:
“Em biết chị không thích người nhỏ