Đường Tiểu Nhu đứng dậy rồi mỉm cười nói lời chào, cất bước rời khỏi phòng họp kia, tay vẫn còn cầm ly cà phê uống dở.
Tiếng gót giày lộp cộp như gõ vào tim của quản lý, hắn mệt mỏi ôm đầu, biết trước sẽ không thành công nhưng vẫn khó chịu vô cùng.
Đường Tiểu Nhu là cây hái tiền của bọn họ, bây giờ để vụt mất chỉ vì một phút bị quyền thế của Châu Kha dọa sợ, hối hận đã không kịp nữa.
Thời điểm Đường Tiểu Nhu rời khỏi cổng trước của công ty, cô đột nhiên cảm giác được cái gì mà quay đầu lại.
Một bóng người lấp ló ở sau vách tường, tuy rằng đã vội vàng lui về nhưng vẫn bị cô bắt được.
Không biết là ai, nhưng chắc chắn có ý xấu, Đường Tiểu Nhu lập tức cảnh giác và phóng xe rời đi.
Chiếc mô tô của cô mới xuất phát chưa lâu thì tiếng khởi động của một loạt xe máy vang lên ầm ĩ.
Một đám người áo đen rồ ga lao vụt tới, đuổi theo sau lưng cô.
Buổi trưa, trên đường lớn thường xảy ra kẹt xe cho nên Đường Tiểu Nhu chọn đi lối khác.
Tuy xa hơn chút nhưng sẽ không bị tắt đường, về nhà có khi nhanh hơn.
Còn có một lý do khác nữa là cô đã phát hiện có một nhóm sáu, bảy người lái xe máy đuổi theo cô, bốn chiếc mô tô được trang bị kỹ càng!
Đường Tiểu Nhu đoán họ được người khác thuê để gây sự với cô, cô bình tĩnh nắm chặt tay lái, đột ngột tăng tốc.
Chiếc mô tô rít gào phi như bay, chỉ để lại một làn khói xám xịt.
Đám người phía sau điên cuồng đuổi sát nút, Đường Tiểu Nhu sợ ở nơi đông người sẽ gây tai nạn nên bất ngờ rẽ sang lối khác.
Tốc độ của cô tăng chóng mặt, mấy kẻ đuổi theo không ngừng tức giận quát:
“Con ả này điên à?”
"Nhanh lên!"
Vừa mới nói xong, họ đã thấy Đường Tiểu Nhu đột nhiên giảm tốc và quẹo sang lối khác, chiếc xe nghiêng mạnh bốn mươi lăm độ, ôm cua, nhanh chóng phóng vụt vào một con hẻm nhỏ.
Để có thể chạy trong những con hẻm chật chội như vậy, tay lái phải cực kỳ chắc và không được mất bình tĩnh, chỉ cần run nhẹ cũng có thể bị va chạm! Nhưng mà nhìn chiếc xe của cô vừa khít với con hẻm lại một phát xuyên đến đầu đường bên kia, vững vàng, nhẹ nhàng, đám người phía sau phải dừng lại, không đuổi nữa.
“Trình độ của chúng ta không đủ để đuổi theo ả…”
“Đùa sao?” Một người khó tin nói.
“Cô ta vừa lao qua đó bằng tốc độ khá cao đấy!”
Bọn họ cũng là dân đua, nhưng không phải chuyên nghiệp lắm, thường hoạt động ở các đấu trường phi pháp, việc gì cũng làm để kiếm tiền.
Hôm nay đụng phải tấm sắt, họ chỉ đành ngậm ngùi rút lui.
Một loạt xe mô tô đỗ ở góc đường làm vô số người tò mò liếc nhìn, họ vội bảo nhau:
“Đi thôi."
“Đừng để bị chú ý!”
Bởi vì quá nhiều ánh mắt đổ dồn về trên thân họ, họ phải gấp rút rời khỏi khu vực đó.
Đường Tiểu Nhu chạy một mạch rất lâu mới dừng lại, cô cởi mũ bảo hiểm ra, tức giận mắng:
“Tên Châu Kha vô liêm sỉ này!”
Trong đầu không ngừng xuất hiện khuôn mặt của người đàn ông kia, Đường Tiểu Nhu hai mắt đỏ lên.
Cô nghiến chặt răng, thầm mắng anh ta một trăm một ngàn lần hai chữ chó chết! Ngoài anh ta ra thì cô còn gây sự với ai nữa chứ? Chỉ duy nhất một mình anh ta! Hôm nay dám gọi người chặn đường cô, tuy rằng không biết được mục đích thật sự của họ, nhưng sẽ chẳng tốt lành gì đâu.
Chuyện Đường Tiểu Nhu lúc này gặp phải chỉ có cô và đám người kia biết, Nam Cung Cảnh còn đang bận rộn cắm đầu vào việc