Nam Cung Cảnh liên tục tự trách mắng bản thân, hắn phát rồ lái mô tô lao vùn vụt trên đường, vừa chạy hắn vừa nghe điện thoại.
Gió quật quá mạnh, tai nghe bluetooth truyền tới giọng nói của một người phụ nữ:
“Cô ấy bị người khác dùng cung tên bắn xuyên lòng bàn tay, họ đang giúp cô ấy xử lý vết thương.”
Nam Cung Cảnh ngang ngược vượt đèn đỏ, suýt chút bị người ta đụng bay, nhưng vào thời khắc quan trọng, hắn đánh võng, may mắn thoát được một kiếp.
Trong đầu hắn toàn là hình ảnh của Đường Tiểu Nhu, nghe nói chỉ là bị thương ở tay, hắn mới bình tĩnh được một chút.
Kế tiếp, người bên kia lại nói:
“Nhưng hình như bên trên có bôi một loại độc…”
Lời này chẳng khác nào cầm dao chém hắn một nhát.
Hắn vừa thả lỏng được phần nào thì lại hay tin dữ, trái tim của hắn sắp không chịu nổi.
Đợi Nam Cung Cảnh chạy đến bệnh viện, Đường Tiểu Nhu đã được đưa vào phòng hồi sức.
Bác sĩ dặn cô phải ở lại để xem tình hình, tạm thời họ còn chưa đảm bảo thứ chất độc kia sẽ ảnh hưởng ra sao đến cơ thể cô.
Đường Tiểu Nhu ngồi trên giường, nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của mọi người mà cảm động:
“Anh chị về nghỉ đi, em cũng đã ổn rồi.”
Cô giơ bàn tay băng kín mít của mình lên, không nói thì còn đỡ, nói ra càng khiến bạn bè tức giận thay cô.
Tào Thực mặt mũi thâm trầm, trong lòng thì nghĩ đám người chết bầm, ác ôn tấn công Đường Tiểu Nhu sẽ không thể trốn được luật nhân quả.
Bọn chúng không thấy hổ thẹn khi làm loại chuyện vô đạo đức này sao?
Đúng lúc họ đang nghĩ đến hàng trăm cách thức ngược chết lũ khốn ấy, cửa phòng vang lên tiếng cộc cộc cộc.
“Ai thế?” Một người hỏi rồi đi đến gần, lúc mở cửa ra, đập vào mắt hắn là một thiếu niên tóc đỏ đang thở hồng hộc, tóc tai lộn xộn.
Nam Cung Cảnh chạy đến đây bằng tốc độ nhanh nhất, hắn cảm giác ngực như thắt lại, thở không nổi.
“Sao cậu lại...?”
“T-Tiểu Nhu sao rồi? Chị ấy… sao rồi?” Nam Cung Cảnh vừa nói vừa đảo mắt vào trong phòng.
Ai nấy đều đang nhìn hắn như sinh vật lạ.
Nam Cung Cảnh thấy người bên cạnh đã nhường đường thì chạy nhanh vào, trong phòng lại thêm ngột ngạt.
Vốn dĩ phòng bệnh không to lắm, còn chen chúc nhau như vậy khiến không khí nặng nề thấy rõ.
Tào Thực hiểu ý vội vàng chào tạm biệt Đường Tiểu Nhu:
“Em nghỉ ngơi đi, anh đi trước đây.
Mọi người sẽ tìm lại công bằng cho em.”
Nói rồi đẩy đám người khác, lôi kéo góc áo họ, kéo hết ra ngoài chỉ chừa lại Nam Cung Cảnh.
Có vẻ họ cũng thích tên nhóc này, cho nên mới công khai tạo cơ hội cho hắn ở chung với Đường Tiểu Nhu.
Nam Cung Cảnh bối rối một chút, không biết nên nói gì, thấy đôi mắt Đường Tiểu Nhu đầy ý cười nhìn hắn thì hắn tức giận nói:
“Họ không thể âm thầm hãm hại nên trực tiếp muốn giết người à? Chị có biết là ai không?”
“Không biết, đang chờ kết quả điều tra, dù sao cũng đã báo cảnh sát rồi.”
Đường Tiểu Nhu nghiêng đầu ra hiệu cho Nam Cung Cảnh ngồi xuống, khi ấy hắn mới kéo ghế đến ngồi bên cạnh cô.
Hai người nhất thời không biết nói gì.
Dường như mỗi lần Đường Tiểu Nhu gặp chuyện, Nam Cung Cảnh đều sẽ xuất hiện ngay lập tức.
Cô nhớ không nhầm sáng nay hắn nói hắn phải đến trường?
“Cậu cúp học à?”
“Sao?” Nam Cung Cảnh ngẩng đầu lên.
“À, chị gặp