Nam Cung Cảnh giẫm lên lưng của một người đang nằm rạp dưới đất, nâng mắt nhìn Trần Hằng:
“Trần Hằng phải không?”
“Phải, thì sao?”
“Ông biết Đường Tiểu Nhu không?”
Khi Nam Cung Cảnh hỏi câu này, Trần Hằng giật mình:
“Cái gì? Con ả đó thuê tụi mày à?”
Nam Cung Cảnh nhìn cái xưởng hoang này, đoán chắc ở đây không chỉ có một nhóm nhỏ như bọn chúng, để tránh sau này chúng động tới Đường Tiểu Nhu, hắn nói rõ:
“Ông biết Nam Cung gia không?”
“Nam Cung gia nào?” Giọng Trần Hằng đã có chút run rẩy, bởi vì ông ta nhớ đến một người!
Nam Cung Cảnh chống gậy sắt xuống đất, nói:
“Vậy ông biết ba của tôi không? Nam Cung Phi Vũ.”
Tuy rằng dùng gia thế để đè người khác thật sự không phải chuyện gì hay ho, nhưng Nam Cung Cảnh cần mượn danh gia đình bảo vệ Đường Tiểu Nhu.
Một mình hắn ở bên ngoài lăn lộn thật sự không dễ dàng gì, nếu chỉ là đấu tay đôi thì hắn tự tin bảo vệ được bản thân, nhưng khi đã liên quan đến an nguy của người hắn yêu thương, hắn cần dẹp mọi mối nguy.
Sau Trần Hằng sẽ đến lượt tên Châu Kha kia!
Sắc mặt Trần Hằng đổi liên tục, ông ta lắp bắp:
“Tại sao… Tại sao lại liên quan đến Nam Cung gia?”
Ông ta biết chuyện mình tấn công Đường Tiểu Nhu đã bị lộ, nhưng trăm vạn lần không ngờ được người mà mình đụng chính là người trong mộng của Nam Cung Cảnh.
Nam Cung Cảnh giơ cây gậy lên, đặt ngang vai ông ta và nói:
“Tốt, vậy là ông biết ba tôi.
Tôi chỉ nói một lần thôi, Đường Tiểu Nhu sẽ là Nam Cung thiếu phu nhân tương lai, nếu ông còn để người của mình động đến cô ấy, tôi sẽ san bằng chỗ này.”
Tin tức chấn động ấy khiến cả đám người ai nấy đều câm nín, họ biết Nam Cung gia có bốn người con, nhưng nhiều nhất nhớ được mặt của đại thiếu gia Nam Cung Tử Thiêm mà thôi.
Về phần ba đứa con nhỏ thì họ không mấy chú ý.
Trong tiềm thức, họ cho rằng họ phải sống ở bên trong Nam Cung gia và cao cao tại thượng, vung tay ra tiền mới đúng!
Ai mà ngờ được Nam Cung Cảnh lại ra ngoài một mình lăn lộn rồi còn chú ý đến người như Đường Tiểu Nhu.
Đường Tiểu Nhu không phải con của danh gia vọng tộc! Những suy nghĩ theo lối mòn đã khiến họ gặp phải rắc rối.
Nam Cung Cảnh mất kiên nhẫn hỏi lại:
“Rõ chưa? Nếu xung quanh đây còn có băng nhóm nào nhằm vào Đường Tiểu Nhu, vậy tôi cũng sẽ tìm ông tính sổ.”
Một câu nói, kéo lên quan hệ của Trần Hằng và Đường Tiểu Nhu, từ nay về sau Trần Hằng muốn yên ổn thì cũng phải chịu khó quan tâm tới Đường Tiểu Nhu hơn.
Ông ta cố gắng giữ bình tĩnh, đôi chân phát run khó giấu được ánh mắt của Nam Cung Cảnh.
Hắn thấy ông ta gật đầu xác nhận thì cười bảo:
“Nói chuyện xong rồi thì xử lý nốt, các người đâm thủng tay của Đường Tiểu Nhu, có biết cô ấy lo sợ thế nào không? Đối với một tay đua, hai bàn tay vô cùng quan trọng!”
Nói rồi, Nam Cung Cảnh quay sang trách móc đám người sau lưng:
“Mấy chú đến trễ, lần này mà không làm việc thì tôi không bỏ qua đâu.”
Cũng không phải do họ đến trễ, mà do Nam Cung