Đường Tiểu Nhu để mặc cho hắn ôm, tay vẫn vỗ vuốt nhẹ mái tóc mềm.
Tuy rằng đã trải qua vài lần nhuộm, nhưng bình thường Nam Cung Cảnh cũng chịu khó chăm sóc, tóc khá mượt mà.
Không biết hắn đã đổ bao nhiêu tiền vào việc dưỡng tóc nữa?
Một người thì đang cố gắng cho đối phương chỗ tựa, một người lại thừa cơ hội ôm ấp mà khóe môi cong cong.
Nam Cung Cảnh buồn vì bản thân, nhưng vừa được Đường Tiểu Nhu ôm thì hắn lập tức có sức sống trở lại.
Hai người đang hiếm khi mới tình cảm một chút, cửa phòng đột nhiên bật mở, bà Đường từ bên trong bước ra.
Âm thanh kéo cửa kia làm cả hai sực tỉnh và đều quay sang nhìn bà, sau đó, bà Đường nhìn bọn họ chăm chú rồi chậm rãi đóng cửa lại, không có đi ra ngoài nữa.
Trước khi vào trong, bà còn cười cười nói với Đường Tiểu Nhu:
“Mẹ chưa thấy gì hết.
Bye.”
Đường Tiểu Nhu toàn thân hóa đá, cô vội vàng muốn lui về sau, nhưng vòng tay đang siết lấy eo cô vẫn gắt gao bám chặt, làm cô không cách nào di chuyển được.
Cô chỉ có thể vỗ nhẹ lên vai Nam Cung Cảnh:
“Này, cậu buông ra nhanh lên!”
Đã bắt đầu hiểu ra Đường Tiểu Nhu là người ngoài lạnh trong nóng, dễ mềm lòng, Nam Cung Cảnh rũ mi mắt, tay run run giữ chặt áo cô mà không nói chuyện.
Cử động nhỏ ấy khiến cô phải đổi giọng nhẹ nhàng hơn:
“Được rồi, tôi phải đi xử lý chút chuyện nữa, chỉ cho cậu ôm thêm ba phút thôi.”
Ba phút đối với Nam Cung Cảnh là quá đủ, hắn giấu đi nụ cười bên môi, suýt chút thì không kiềm được và bị phát hiện, may mà hắn cúi đầu nhanh.
Mặc dù làm thế này có chút tâm cơ, nhưng mà làm người, cơ hội mở ra trước mắt nhất định phải nắm chặt lấy!
Hôm qua được ôm một lần, hôm nay lại thêm một lần, dù chỉ trong chốc lát vẫn khiến Nam Cung Cảnh cảm thấy tâm trạng cực tốt.
Đường Tiểu Nhu ngượng ngùng, chờ hắn buông tay thì lui về, hôm nay cô mặc quần bò bó sát và một chiếc áo crop top tay dài, kín trên kín dưới, hở ở giữa một chút, vừa đủ để thu hút ánh nhìn của người khác.
Nam Cung Cảnh yêu chết cái phong cách này của cô, mắt long lanh cả lên, lại khiến Đường Tiểu Nhu nghĩ rằng hắn đang buồn lòng.
Cô nghẹn một hơi ở cổ họng, đột nhiên hỏi:
“Cậu định đi đâu?”
“Đi theo chị.” Nam Cung Cảnh ngước mắt lên, có vẻ ỷ lại.
“Nhóc con nghịch ngợm.”
Búng trán hắn một cái, Đường Tiểu Nhu ngoắc hắn:
“Đi cùng tôi.”
Hai người rời khỏi bệnh viện bằng chiếc Ducati màu đen của Nam Cung Cảnh, hắn sung sướng ngồi phía sau, được Đường Tiểu Nhu chở đi mà cả người hưng phấn không gì sánh bằng.
Hắn có thể ngửi được mùi thơm thoang thoảng trên người cô, cách một cái mũ bảo hiểm, hai mắt Nam Cung Cảnh như sắp tóe lửa.
Hắn được bóng hồng đường đua đèo trên đường này! Ngày mai, không, hôm nay có thời gian nhất định phải khoe với đám bạn ngay lập tức!
Nam Cung Cảnh không hình dung được Đường Tiểu Nhu sẽ đưa mình đi đâu, cuối cùng, khi xe dừng lại chiếc một tòa nhà có vẻ không được mới lắm, hắn kinh ngạc:
“Đây là…”
“Công ty sắp mở của tôi đấy, đưa cậu đi tham quan một lát.”
“Công ty? Chị mở?” Nam Cung Cảnh giật