Quy tắc của trường đua Tử Thần một khi đã đưa ra thì sẽ bắt buộc các tay đua phải nghiêm ngặt nghe theo, họ cũng đã nhấn mạnh bất kỳ ai cố tình làm trái phải chịu “phong sát” - vĩnh viễn bị họ cấm khỏi các cuộc đua, bị toàn thể mọi người bài trừ.
Nhập gia tùy tục, tuy rằng bên dưới vô cùng bất mãn với chế độ mới của cuộc đua nhưng vẫn phải cắn răng chịu đựng, những lời dị nghị chỉ khiến mọi chuyện càng tệ thêm.
Cho dù họ kêu gào đứng trước cửa của trường đua ngầm kia hô hào đòi công bằng, chắc có lẽ cũng chẳng ma nào quan tâm đến họ.
Hoặc là, họ sẽ bị kéo ra ngoài xử lý.
Cách ngày, mọi người đều nghe nói rằng có một băng đảng xã hội đen lâu đời đã đầu tư vào trường đua một lượng lớn tiền bạc.
Việc khiến những tay đua khó hiểu nhất là những kẻ ngoài vòng pháp luật thường rất thích trò tiêu khiển đầy k.ích thích như đua xe “chiến” mới đúng, vậy mà lần này hoàn toàn ngược lại!
“Không lẽ là…” Nam Cung Cảnh sau khi nghe được tin từ Tào Thực thì giật mình.
“Là ai?” Đường Tiểu Nhu ở bên cạnh chống cằm nhìn hắn.
“Không, không có gì đâu.”
Nam Cung Cảnh nào dám nói ra là Nam Cung gia đứng sau sự thay đổi này, hắn sợ sệt thăm dò:
“Chị thấy xã hội đen thế nào?”
Mới hỏi một câu đã bị những người khác trong công ty trêu ghẹo:
“Cảnh à, cậu không biết là cô ấy rất ghét giang hồ hay sao? Mỗi việc cậu nhuộm tóc cũng đã khiến cô ấy có ấn tượng không tốt về cậu rồi!”
Phải, Đường Tiểu Nhu không thích những người trong giới xã hội đen, nhưng cũng không hẳn là ghét.
Lúc đó, sắc mặt của Nam Cung Cảnh hết sức khó coi nhưng cô lại không chú ý tới mà nói:
“Không muốn làm bạn với kiểu người đó lắm.”
Trong suy nghĩ của cô, giới hắc đạo quá mức ngang tàng và vô pháp vô thiên.
Bọn họ xem thường pháp luật, khắp nơi làm chuyện hại người, còn rất bạo lực, cho nên cô sợ khi dây vào sẽ gặp nguy hiểm và rắc rối.
Nam Cung Cảnh cúi đầu không nói chuyện, hắn đau lòng nhưng lại khó mà cấm cản người khác ghét xã hội đen.
Chỉ riêng ba chữ kia cũng đã dính liền với rất nhiều tai tiếng, bình thường làm gì có ai muốn dây dưa vào.
Thấy Nam Cung Cảnh đột nhiên im lặng và có chút thất thường, Đường Tiểu Nhu đưa tay huơ huơ trước người hắn:
“Cảnh, đang nghĩ gì vậy?”
Nam Cung Cảnh đứng lên, mỉm cười gượng gạo:
“Không có gì, em chợt nhớ ra mình còn bài tập chưa làm, em đi trước đây.”
Dứt lời, hắn đi thẳng ra ngoài khiến những người xung quanh đều ngạc nhiên.
Họ rất ít khi thấy hắn cư xử như vậy, vội đưa mắt nhìn Đường Tiểu Nhu, ý bảo cô đi xem sao.
Xuất phát từ sự quan tâm, Đường Tiểu Nhu sải bước đuổi theo phía sau và gọi hắn:
“Nam Cung Cảnh!”
Hai người ra đến hành lang, giọng cô trở nên vang dội, Nam Cung Cảnh muốn giả vờ không nghe cũng không được.
Hắn khựng lại, quay đầu nhìn cô.
Ánh mắt Nam Cung Cảnh lạnh lẽo mà xa cách, làm bước chân của Đường Tiểu Nhu chậm dần, chậm dần, sau đó dừng hẳn.
Cô nhíu mày hỏi hắn:
“Cậu có tâm sự?”
“Không có.” Nam Cung Cảnh lắc đầu.
“Có chuyện gì mà không nói cho tôi biết được?”
Đường