Không hiểu sao chỉ cần đứng trước mặt Đường Tiểu Nhu thì hắn lại hóa thân thành một tên nhóc thất thường sáng nắng chiều mưa, tính ra trong mối quan hệ này, hắn không cho người ta được chỗ dựa vững chắc còn phải để người ta săn sóc nữa!
Đường Tiểu Nhu thấy hắn rối rắm cũng không tiện trêu thêm:
“Được rồi, tôi đâu có trách cậu, chỉ nói cho cậu hiểu thôi.
Em trai chưa hiểu chuyện thì phận làm chị phải bao dung.”
Nghe đến đây, Nam Cung Cảnh đen mặt:
“Chúng ta chỉ cách nhau hai tuổi!”
Hắn không muốn làm em trai của Đường Tiểu Nhu, bây giờ hắn còn thiếu sót, hắn biết, nhưng hắn có thể thay đổi và cố gắng hơn trong tương lai.
Nếu cô đã chấp nhận việc gia đình hắn là mafia, vậy hắn có thể tiếp tục theo đuổi cô rồi!
Đường Tiểu Nhu vỗ nhẹ lên vai hắn, nói:
“Hai tuổi cũng là lớn hơn cậu rồi.”
Sức tiếp thu của cô tương đối khá, cho dù biết hắn là thiếu gia nhà Nam Cung cũng không đến nỗi kinh ngạc lắm.
Một phần cô đã đoán được, một phần cô không quan tâm đến gia thế của người theo đuổi mình, cho nên vẫn giữ được bình tĩnh.
Nhưng mà, Tào Thực và đám người đang nghe lén thì không tốt như vậy.
Họ thò đầu ra khỏi cửa đã được một lúc rồi, sau khi biết Nam Cung Cảnh là ai, họ trố mắt nhìn nhau sau đó đóng cửa trốn đi.
“Tôi vừa nghe cái gì vậy?”
“Không biết… Tôi nghĩ tai mình có vấn đề rồi!” Một người khác đỡ trán.
Tào Thực cho rằng bản thân gặp ảo giác, chứ không thể nào Nam Cung Cảnh, cái thằng nhóc ngu ngốc luôn bị họ trêu chọc bắt nạt lại là thiếu gia nhà giàu, còn giàu đến độ thay đổi được luật thi đấu ở trường đua Tử Thần.
Những người khác đều đã loáng thoáng nghe được tin tức Đường Tiểu Nhu muốn tham gia cuộc đua đó, bình thường không nhắc đến là vì sợ tọc mạch vào chuyện riêng của cô mà thôi.
Họ tụ lại một chỗ, người chống cằm, người gãi đầu, người nhăn nhó.
“Có ai biết thông tin gì về Nam Cung gia không?”
Tào Thực nghe có người hỏi thì mở máy tính lên tra ngay lập tức, vừa tìm kiếm vừa nói:
“Chỉ nghe sơ sơ.
Cuộc đua năm nay được tài trợ bởi Nam Cung gia đấy, tôi biết Tử Thiêm, vị giám đốc trẻ tuổi đang nắm trong tay tập đoàn Nam Cung thôi.
Về phần gia đình họ làm cái gì, trước giờ tôi cũng không tìm hiểu…”
Đâu ai rảnh rỗi mà lại đi tìm hiểu mấy thứ gốc gác của gia đình Nam Cung, trừ khi đặc biệt quan tâm đến họ hoặc có mục đích gì đó.
Tào Thực tra một lát, lắc đầu nói:
“Không thấy gì nhiều, chỉ biết họ có tập đoàn Nam Cung, sở hữu nhiều công ty và hoạt động trên nhiều lĩnh vực mà thôi...”
“Vậy Nam Cung Cảnh có phải đại gia không?” Một người tò mò hỏi.
“Cũng tính là vậy, đương nhiên, hắn là đại