Mùa thu sang đông, cuộc đua trong tháng không những không hạ nhiệt còn trở nên rầm rộ và nhiều tiếng vang hơn.
Bởi lẽ khi bỏ đi các quy tắc bất chấp mọi thứ kia, cuộc đua mạo hiểm biến thành cuộc đua vượt chướng ngại vật này thu hút được một lượng lớn người xem từ giới thượng lưu.
Một phần khác là nhờ công tác quảng bá được tài trợ bởi Nam Cung gia suốt nửa tháng khiến trường đua Tử Thần giống như lột xác.
Một ngày trước giải đấu, Đường Tiểu Nhu gọi Nam Cung Cảnh ra và nói với hắn:
“Tôi sẽ thắng bằng mọi giá, cho dù phải mạo hiểm tính mạng.
Nói thật, cậu không tham gia cũng không sao cả.”
Nam Cung Cảnh thấy quầng thâm mắt của Đường Tiểu Nhu mà lòng quặn thắt, hắn đột nhiên rất muốn ôm Đường Tiểu Nhu vào lòng, an ủi cô, nói với cô rằng có hắn ở đây bên cạnh, cô không cần phải quá sức như vậy.
Hắn siết chặt tay thành nắm đấm, hỏi:
“Tiểu Nhu, chị thật sự nghĩ khi thay đổi luật thì cuộc đua này sẽ đổi mới ngay lập tức sao?”
“Ý cậu là…”
“Mặc dù ba của em đã cố gắng để khiến nơi này trở về bình thường, nhưng các tay đua chưa chắc chấp nhận.
Cái gì cũng vậy, thay đổi thì cần thời gian để thích ứng.
Em dám chắc trong cuộc đua sẽ có những người vì chiến thắng mà sử dụng thủ thuật, không trực tiếp thì gián tiếp hại đối thủ.”
Suy nghĩ của Nam Cung Cảnh không hề đơn giản, hắn không trẻ con như vẻ bề ngoài và cách mà hắn thể hiện ra.
Trong số mấy anh em, hắn có thể là kẻ ham vui ham chơi và vô dụng nhất, nhưng so với bạn bè đồng trang lứa thậm chí người lớn tuổi hơn, hắn vẫn rất nhạy bén.
Lý do khiến hắn kiên định tham gia cuộc đua lần này là để bảo vệ Đường Tiểu Nhu khỏi những kẻ đưa tay ký giấy cam kết sẽ không ra tay tàn độc nhưng trong lòng lại muốn thủ tiêu mọi kẻ ngáng đường.
Đường Tiểu Nhu nhìn Nam Cung Cảnh thật sâu, trên khuôn mặt tuấn tú của hắn vẫn vương nét trẻ con, nhưng mà ánh mắt lúc này sắc bén và sáng ngời, khí chất trên người cũng thay đổi hẳn.
Có cảm giác… rất đáng tin.
Không biết từ lúc nào, Đường Tiểu Nhu đã quên mất đây là kiểu dáng mà cô từng không thích.
Tóc đỏ, xỏ khuyên tai, mang trên mình vẻ bất cần đời.
Bây giờ thì nhìn thế nào cũng thấy hắn thuận mắt!
Đường Tiểu Nhu lui về sau hai bước, tựa người vào chiếc mô tô đã được sơn thành màu đen của mình, một tay chống lên yên xe, ngửa đầu nhìn trời đêm không sao.
Cô hé môi thở ra một hơi, ánh mắt đượm buồn.
Nam Cung Cảnh có thể cảm giác được cô đang có tâm sự.
Rất lâu sau đó, Đường Tiểu Nhu mới lên tiếng, giọng hơi run:
“Cảnh, tôi không muốn cậu vì tôi mà mạo hiểm...”
Đây là chuyện riêng của cô, nếu Nam Cung Cảnh tham dự mà