Trong lúc hai cha con họ mừng rỡ, mẹ Đường chú ý đến chuyện Đường Tiểu Nhu tham dự một cuộc đua không chính thống, bà tức giận nhìn cô rồi hỏi:
“Con nói con làm gì? Đi tham gia một cuộc thi quan trọng mà không nói gì cho ba mẹ biết? Con có tỉnh táo không hả? Con âm thầm giấu ba mẹ bao lâu rồi?”
Trên khuôn mặt hiền hậu của bà thoáng hiện nét dữ tợn, bà không nhịn được, cảm giác như vừa hụt chân khi bước xuống cầu thang, cả người lạnh toát.
Bà đột nhiên hỏi một loạt câu hỏi khiến Đường Tiểu Nhu á khẩu, cô ngậm miệng cúi đầu, biết sai nên không thể cãi.
Ba của cô thì lại rất tự tin về khả năng của cô, cho nên không lo lắng nhiều như bà, ông khó khăn mở miệng:
“Con nó đã an toàn trở về rồi, bà đừng như vậy.”
“Ông thì biết cái gì?” Bà Đường đứng bật dậy, lớn tiếng quát: “Ông sắp bỏ tôi đã đành, con bé cũng muốn ở bên ngoài lăn lộn như một thằng con trai, nếu nó xảy ra chuyện thì sao? Hai người có nghĩ cho tôi không? Nó mà có bề gì, tôi làm sao sống nổi…”
Nói đến cuối cùng, bà khó nén được mà bật khóc.
Thời gian qua bà đã chịu đựng quá nhiều, vì chồng mà nín nhịn không dám thể hiện chút thái độ tiêu cực nào, vì con gái mà cố gắng nở nụ cười mỗi ngày, nhưng trái tim của bà chịu nhiều áp lực đến nỗi sắp biến dạng.
Chồng bị di chứng từ tai nạn mà tàn tật, con gái thì vẫn luôn không nghe lời, tự ý làm việc, một ngày nào đó ngộ nhỡ nó cũng vậy, bà chắc chắn sẽ sụp đổ!
Đường Tiểu Nhu biết lỗi nên không dám nói một câu nào, cô cúi thấp đầu quỳ ở bên cạnh giường, mà ba cô hiểu được nỗi sợ của bà, cho nên cũng chỉ im lặng.
Trong phòng trở nên ngột ngạt, bà Đường kéo tay áo lau nước mắt, khóc hô:
“Hai cha con các người đâu quan tâm tới bà già này…”
“Mẹ, con xin lỗi…” Đường Tiểu Nhu rốt cuộc mở lời, cô đứng lên rồi đi qua ôm chặt lấy bà.
“Con sai rồi, mẹ đừng khóc!”
Bà Đường nức nở không nói, nhưng Đường Tiểu Nhu có thể cảm giác được bà đang đau lòng đến cỡ nào.
Cô may mắn an toàn trở lại mà còn như vậy, nếu cô chẳng may gặp tai nạn, chẳng phải mẹ sẽ thật sự phát điên?
Nghĩ đến gia đình của Nam Cung Cảnh khi biết được hắn bị chấn thương bất tỉnh nằm viện, lòng Đường Tiểu Nhu trùng xuống.
Ông Đường im lặng một lát mới nhỏ giọng thì thào:
“Thôi được rồi, hai mẹ con bà đừng khóc nữa...”
Ông cũng đã sắp không qua khỏi, nhìn bọn họ nháo nhào cả lên mà bất lực.
Vừa dứt lời, vợ ông khóc còn to hơn, mắng ông là đồ vô lương tâm, nói đến khi khàn cả giọng vẫn chưa chịu dừng.
Không khí giữa họ ngày càng căng thẳng.
Đường Tiểu Nhu bối rối ôm bà dỗ dành, liên tục xin lỗi, mãi một lúc sau gia đình họ mới giải quyết xong vấn đề này.
Cô bị mẹ đánh liên tiếp mấy cái vào vai mà không dám hé môi than lấy một câu, bởi cô biết bà đang kích động, vậy nên cố gắng nhịn xuống để bà tùy ý giải tỏa cảm giác bức bối trong lòng.
Kích động là thế, bà Đường vẫn biết chồng đang mệt nên quấy khóc một chút rồi thôi.
Hai mẹ con lôi kéo nhau ra ngoài để ông được yên tĩnh, sau đó bà lại tiếp tục mắng con gái:
“Con không biết nghĩ cho mẹ hay sao? Hả? Cái đứa nhỏ này!”
“Con xin lỗi…”
Đây không biết là lời xin lỗi thứ bao nhiêu mà cô đã nói trong ngày.
Thấy cô như vậy, bà đành cắn răng cho qua.
Loay hoay thêm một lát, cô mới được mẹ thả