Nam Cung Cảnh vỗ nhẹ lên lưng của Đường Tiểu Nhu, thấy cô đột nhiên yếu đuối rơi lệ vì mình, hắn cảm giác bản thân đã có được thành tựu nhất định.
Tiếng sụt sịt của Đường Tiểu Nhu nhỏ dần rồi ngưng hẳn, cô rút khăn giấy lau mắt, có chút nũng nịu liếc hắn:
“Đồ ngốc.”
“Em ngốc như vậy, chị có yêu không?”
Đường Tiểu Nhu nắm lấy bàn tay thon dài của Nam Cung Cảnh, siết chặt rồi nói:
“Yêu.”
“Yêu nhiều cỡ nào?”
“Cậu là con nít sao?”
“Yêu nhiều cỡ nào, chị nói đi?” Nam Cung Cảnh hai mắt long lanh nhìn cô.
Đường Tiểu Nhu giơ ngón tay út lên trước mặt hắn, trêu:
“Bằng này.”
“Vậy mà nói yêu em!” Nam Cung Cảnh bĩu môi khinh thường.
Đường Tiểu Nhu ngồi đối diện nhìn sâu vào đôi mắt đẹp của hắn, hỏi:
“Cậu thì sao? Cậu yêu tôi chừng nào?”
Nam Cung Cảnh dẻo miệng cười đáp:
“Yêu chị không đong đếm được, bằng cả trái tim, bằng cả linh hồn này, kiếp sau cũng sẽ yêu mình chị, có được không?”
Hắn nghiêng người tới gần, định sẽ hôn cô một cái, nhưng cô lại nghiêng đầu sang bên cạnh tránh né, đỏ mặt nói:
“Cậu chưa ăn sáng xong.”
Trái tim Đường Tiểu Nhu vì những lời sến súa của hắn làm cho run rẩy, nhịp tim cấp tốc gia tăng, cô cầm lấy bát cháo lên giả vờ bón cho hắn.
Từng muỗng từng muỗng một, chặn lại cái miệng đang định trêu ghẹo người kia.
Nam Cung Cảnh hưởng thụ cảm giác được chăm sóc từ người mình yêu, tủm tỉm suốt cả buổi, ăn xong hắn lại tiếp tục nói:
“Tiểu Nhu, cảm ơn chị vì đã chấp nhận đứa ngốc này.”
Một tay hắn đặt trên eo cô, nửa ngồi dựa lưng vào thành giường, trong mắt như có ánh sáng.
Hắn nhìn chăm chú khuôn mặt không son phấn của Đường Tiểu Nhu, tóc dài hơi xoăn nhẹ xõa ra hai bên, xinh đẹp không sao tả xiết.
Còn có đôi mắt linh động sắc bén kia, cứ liếc về phía hắn đưa tình.
Nam Cung Cảnh đột nhiên nuốt nước bọt.
Đường Tiểu Nhu thấy vậy hỏi hắn:
“Cậu muốn uống nước?”
“Không, à, ừm… Có…”
Hắn ấp úng làm cô khó hiểu:
“Vậy là có hay không?”
“Có, em cảm thấy hơi khô cổ.”
Nam Cung Cảnh nói dối không chớp mắt, vừa mới húp xong một bát cháo lỏng, khô cổ cái khỉ gì! Hắn hắng giọng dằn xuống cơn nóng trong người, chính hắn cũng không hiểu nổi bản thân sao lại như vậy.
Đường Tiểu Nhu rót nước tới bên giường, nghiêng người giúp hắn uống nước, sau đó thu dọn những thứ linh tinh bên cạnh, trông giống một người vợ hiền đang chăm sóc chồng.
Nam Cung Cảnh nhích người thay đổi tư thế, đau rít một tiếng, cô liền nóng ruột hỏi:
“Sao thế? Đau ở đâu?”
Tay Nam Cung Cảnh đặt trên ngực, nhíu mày:
“Ở đây…”
Đường Tiểu Nhu đưa tay ra, không biết phải đặt chỗ nào, cô gấp gáp hỏi:
“Có nặng lắm không? Tôi gọi bác sĩ nhé?”
“Không sao…” Nam Cung Cảnh lắc đầu rồi nói: “Hôn một cái là hết.”
Đường Tiểu Nhu đen mặt, lúc này mới nhận ra hắn đang chọc cô, cô tức giận đập vào chân hắn một cái:
“Cậu rõ ràng muốn chết!”
“A, đau…” Nam Cung Cảnh hít vào một hơi.
Đường Tiểu Nhu lại được một phen hoảng hồn:
“Tôi đụng trúng vết thương của cậu rồi à?”
“Không