Nam Cung Cảnh vẫn chưa được xuất viện, hắn ở trong phòng đi qua đi lại cả ngày, chán chường muốn làm gì đó, nhưng chỉ khi nào người nhà đến thăm hoặc Đường Tiểu Nhu ghé qua mới có thể giúp hắn đỡ buồn chán.
Sáng sớm, Nam Cung Cảnh tình thần phấn chấn mặc quần áo bệnh nhân đi ra ngoài vườn hóng gió, đón nắng.
Hắn vừa thò mặt ra khỏi hành lang bệnh viện liền cảm giác được khí lạnh thổi qua, vì vậy, hắn lại trở về phòng nằm, đắp chăn ủ ấm bản thân.
Tầm mười phút sau đó, Đường Tiểu Nhu ghé qua mang cho hắn đồ ăn tự tay cô làm.
Bởi hắn nói muốn được thưởng thức những món ngon do bạn gái chuẩn bị, cho nên cô mới phải dậy sớm làm cơm cho hắn thế này.
Tay nghề của Đường Tiểu Nhu không hẳn là tốt, cũng không tệ lắm, bình thường như bao người khác, vậy mà Nam Cung Cảnh ăn rất ngon lành.
Đường Tiểu Nhu ngồi bên cạnh nhàn nhã quét mắt nhìn hắn, nói:
“Gần đây có vài người đào tin tức về tôi và cậu lên, sau đó nói tôi là chó ngáp phải ruồi, ăn đồ thừa, cậu nghĩ sao?”
Trên đầu Nam Cung Cảnh bật ra dấu chấm hỏi, miệng hắn còn ngậm một lượng lớn cơm, gò má phồng lên, hắn mở to mắt đầy nghi hoặc, rõ ràng hắn cũng chẳng biết gì về chuyện đó.
Đường Tiểu Nhu thấy vậy, tay vuốt màn hình điện thoại vài lần rồi tắt đi, nhìn thẳng vào mặt Nam Cung Cảnh, cô hừm một tiếng:
“Oan ức thật, rõ ràng cậu là người theo đuổi tôi, sao lại biến thành tôi tâm cơ tán tỉnh con trai thứ của Nam Cung gia rồi?”
“Khụ khụ…” Nam Cung Cảnh bị sặc cơm, hắn đưa tay che miệng ho liên tục vài lần, sau đó rút khăn giấy qua lau sạch rồi mới nói: “Chị nói vậy là sao? Em không hiểu.”
“Chăm đọc tin tức một chút là được.”
Đến giờ Nam Cung Cảnh mới lật đật mở điện thoại ra xem có chuyện gì, kết quả ở đâu ra một đám người không biết sống chết đi vuốt râu hổ, dám tung tin đồn bậy về Đường Tiểu Nhu thêm lần nữa.
Lần trước là Châu Kha cố tình bỏ tiền ra thuê các blogger có sức ảnh hưởng xào bài, còn bây giờ thì bởi vì thân phận của Nam Cung Cảnh bại lộ, cộng thêm một số người ganh ghét Đường Tiểu Nhu bịa đặt.
Họ nói cô vì tiền mà gài bẫy Nam Cung Cảnh, bỏ rơi Châu Kha là thật.
Nam Cung Cảnh tức run người:
“Có vẻ như một đám người bị kiện còn chưa biết khôn mà ngậm miệng lại!”
Hắn tức giận, vừa xem tin tức vừa ăn hết phần cơm Đường Tiểu Nhu làm rồi nói:
“Cơm ngon lắm.”
Dứt lời, hắn đặt hộp rỗng sang bên cạnh, trong đó không còn thừa một hạt cơm hay miếng rau miếng thịt nào, chỉ có chút dầu mỡ còn sót lại.
Nam Cung Cảnh nhắn tin ra bên ngoài, mất khoảng mấy phút mới làm xong, hắn nói:
“Em đã cho người gỡ mấy bài viết kia xuống rồi, còn nữa, em rất thích đi kiện đám người thích soi mói đó, chị yên tâm.”
Đường Tiểu Nhu nhìn thái độ của hắn