Đường Tiểu Nhu gọi hai chai rượu cùng bia, vừa pha chúng với một ít nước ngọt có gas vừa cáu kỉnh:
“Em nói cho anh biết, thằng nhóc đã qua lại với không biết bao nhiêu cô gái, vậy mà ở trước mặt em giả vờ ngốc nghếch, thật bực mình.”
“Cũng có thể hắn chỉ như thế với em thôi?” Tào Thực khá công tâm khi nói ra lời này.
“Ừm…” Đường Tiểu Nhu uống một ly rượu, gật gù đáp: “Cũng có thể.”
Tay Đường Tiểu Nhu siết chặt chai bia, cầm lên tu một ngụm rồi mới nói tiếp:
“Bởi mới nói yêu đương khiến người ta thật mệt mỏi, sớm biết thế em đã không đồng ý quen hắn.”
Số lượng bạn gái vượt mười, trong khi hắn mới mười chín tuổi, nghĩ thôi mà rùng mình.
Đường Tiểu Nhu có thể chấp nhận người mình yêu có bạn gái cũ, có điều nhiều quá mức, cô bình tĩnh thế nào được?
Đường Tiểu Nhu càng nghĩ càng buồn phiền, cô uống hết lại gọi thêm bia lên, nốc vài chai liền mà vẫn chưa quên được.
Không có loại bia hay rượu nào đủ mạnh để tẩy đoạn ký ức khốn kiếp ban sáng đi hết!
Tào Thực thở dài một hơi, nói:
“Em uống ít thôi!”
Chờ hắn nói câu này thì Đường Tiểu Nhu đã ngà ngà say mất, không còn nghe lời hắn nữa, cô cắn răng nghiến lợi mắng:
“Nam Cung Cảnh đào hoa lăng nhăng khốn kiếp, giờ cậu mà dám xuất hiện tôi sẽ đánh chết cậu!”
Đường Tiểu Nhu cả người nồng nặc mùi rượu, uống nhiều nhưng không thể say, cô chán chường đặt vỏ bia rỗng sang một bên, chống cằm lẩm bẩm về chuyện Nam Cung Cảnh lừa cô.
Tào Thực ngồi đối diện chỉ biết lắng nghe, sau đó tìm hướng giải quyết giúp họ.
Có lẽ ngày mai cảm giác giận sắp nổ tung này sẽ giảm bớt chăng? Không biết nữa, Tào Thực hy vọng mình không trở thành tấm bia chắn giữa hai người!
Đường Tiểu Nhu đã không còn nghĩ được gì nữa, đầu óc trống rỗng.
Cô ngồi ngơ ngẩn suốt ở tiệm thịt nướng khoảng hai tiếng hơn, Tào Thực quyết định gọi taxi đưa cô về, sau đó mở điện thoại dùng app để thuê tài xế lái chiếc mô tô của cô theo sau.
Vừa đến nơi, Tào Thực liền trông thấy một người mặc đồ đen trông giống như vệ sĩ trước đây thường theo sau cô.
Người đàn ông kia đưa tay lên chạm vào tai nghe, nói:
“Thiếu gia, cô ấy về rồi!”
“Được, tôi đã biết.”
“Có vẻ cô ấy uống hơi nhiều…”
Khi ông nói câu này, Nam Cung Cảnh im lặng không đáp, mất một lúc, hắn mới thở dài hỏi:
“Trông chị ấy có ổn không?”
Người đàn ông đánh giá trạng thái của Đường Tiểu Nhu rồi báo cáo:
“Say khướt, chắc là không nói chuyện với cậu được đâu, chờ ngày mai đi.”
“Ừm, cảm ơn chú.”
Nam Cung Cảnh không còn cách nào, nếu bây giờ hắn chạy qua tìm cô, trong cơn nóng giận và hơi men xộc lên, cô sẽ làm gì hắn cũng khó nói.
Có khi vì quá tức giận làm ra chuyện mà khiến mối quan hệ của họ xấu đi.
Hắn vò đầu bứt tóc ở nhà, mở máy tính lên mạng tìm thuốc giải rượu và cả phương pháp dỗ dành bạn gái khi nói dối bị phát hiện.
Tuy rằng hắn chưa