Đả tự:
Yến tử vừa nghe, có thể nói là mừng rỡ, cười nói: "Tuấn Hiên, Chiêu Quân thật có thể vào Thẩm thị làm việc sao? Trước đây cô ấy ngã bệnh, nửa năm không có công tác, công việc trước cũng mất rồi, nếu có thể vào Thẩm thị thì tốt quá rồi."
"Nếu Viên tiểu thư nguyện ý đi vào Thẩm thị thì có thể đi phỏng vấn." Trầm Tuấn Hiên cười nói, hắn tự nhiên biết đánh điểm, muốn cấp dưới của hắn thuê nàng làm phụ tá cho hắn.
"Cám ơn Trầm Công Tử." Viên Chiêu Quân cười nói: "Yến tử, vị Trầm công tử là gì trong Thẩm thi? Còn có Thẩm thị là tập đoàn lớn nhất trong thành phố ta đó sao?"
"Là tập đoàn Thẩm thị, Tuấn Hiên là người thừa kế tương lai của Thẩm thị. Chiêu Quân nếu như cậu có thể làm công việc ở Thẩm thị cũng quá tốt lắm." Yến tử thấy Trầm Tuấn Hiên đối với mình bạn bè tốt giống như có ý tứ, trong lòng suy nghĩ, Chiêu Quân nếu có thể cùng Tuấn Hiên thì tốt quá....Song.. ....
Viên Chiêu Quân nhìn mặt của Trầm Tuấn Hiên, cười nói: "Trầm công tử đừng nói đùa ! Ta trước kia chỉ là làm thiết kế ở công ty nhỏ, thực lực như vậy có thể vào Thẩm thị sao?"
"Có thể, dĩ nhiên có thể." Trầm Tuấn Hiên cười nói.
Trầm Tuấn Hiên ở lại ăn cơm xong rồi rời đi, lúc rời đi còn hướng Yến Tử muốn số điện thoại của Viên Chiêu Quân.
Điện thoại di động là Yến tử mua cho Viên Chiêu Quân, nhìn Trầm Tuấn Hiên anh tuấn rời đi, Viên Chiêu Quân như có điều suy nghĩ, chẳng lẽ mình có số đào hoa?
Ngày thứ hai, Yến Tử như Lão Mụ Tử, "Chiêu Quân thân thể của cậu không có sao chứ! Nếu không thoải mái cũng đừng vội vã đi phỏng vấn, Tuấn Hiên nói nếu cậu muốn đi làm, cậu lúc nào cũng có thể đi được, cũng không gấp một hai ngày đâu ."
"Tớ không sao, cậu xem này." Viên Chiêu Quân cười ở trước mặt Yến Tử quay một vòng, trong lòng rất cảm kích người bạn này, nếu không phải Yến tử, nàng ở bệnh viện nửa năm này chỉ sợ cũng không ai quan tâm nàng, có lẽ căn bản cũng không có nàng bây giờ.
"Nếu như vậy, ăn chút đồ rồi hãy đi Thẩm thị nộp đơn!" Yến tử cười nói, sau đó lôi kéo Viên Chiêu Quân đi tới phòng ăn, "Chiêu Quân cậu mới xuất viện, ăn nhẹ một chút tốt hơn."
Nhìn cháo trắng cùng rau cải trước mắt, Viên Chiêu Quân rất cảm động, nhưng bụng của nàng lại muốn ăn nhiều càng tốt, nàng rất muốn ăn thịt, không biết làm sao, tối ngày hôm qua nàng lại muốn ăn thịt, cũng bởi vì Yến Tử không ngừng gắp rau cải cho nàng, nàng mới ngượng ngùng gắp thịt ăn. Nhưng đến nửa đêm, nàng liền đói bụng đến phải hoảng hốt, thật vất vả mới ngủ lại được.
Sáng sớm nàng lại bị cho ăn đồ thanh đạm, nàng thật sự là không chịu nổi, ngồi xuống ăn chén cháo trắng, buông chén đũa xuống nói: "Tớ đi phỏng vấn đây, Yến Tử cậu vất vả rồi."
"Cùng ta còn khách khí làm gì, chúng ta từ nhỏ đều lớn lên như chị em." Yến Tử cười cầm chén đũa đi vào phòng bếp rửa sạch. Yến Tử đối với cuộc sống cô bây giờ rất hài lòng, cô mở ra một tiệm bán quần áo, thuê hai người trông tiệm. Cô bình thường ở trong tiệm chỉ ngây ngô mấy giờ, mỗi ngày sẽ thay chồng làm bữa ăn tối. Trước kia cô cũng cùng bố chồng mẹ chồng ở trong biệt thự, vợ chồng bọn họ có thể dùng rất nhiều biện pháp mới mang ra ngoài để có thế giới dành cho hai người, nếu không Viên Chiêu Quân sao có thể ở lại nhà cô được. .
Viên Chiêu Quân vừa ra khỏi cửa, liền lấy trên người 100 đồng tiền đi mua chút thịt để ăn.
Kết quả không cần phải nói cũng thông qua, an bài chức vị cũng không phải là nàng am hiểu thiết kế công việc, mà là muốn nàng phụ tá phó tổng Trầm Tuấn Hiên. Đối mặt công việc như vậy, Viên Chiêu Quân mặc dù rất không hài lòng, nhưng nàng hiện tại cần gấp một phần công tác, vì vậy đã chấp nhận.
Trầm Tuấn Hiên đối với Viên Chiêu Quân rất tốt, hắn cũng nói không ra là vì cái gì, chính là nhìn cô ấy tựa như đã biết rất lâu rồi, hình như không có bất kỳ lý do, hắn chính là muốn cùng cô ở chung một chỗ, muốn cùng cô yêu và kết hôn.
Viên Chiêu Quân trước đã có công việc, liền tự mình đi tìm một phòng trọ nhỏ. Ngày dọn nhà Trầm Tuấn Hiên cố ý đến giúp đỡ....Song.. ....
Trầm Tuấn Hiên tùy thời đều là mặt nụ cười ôn nhu, Viên Chiêu Quân nhìn nụ cười của hắn thì có một loại cảm giác quen thuộc không nói ra được.
Thu dọn đồ đạc xong, Viên Chiêu Quân mua chút món ăn cùng Yến tử và Trầm Tuấn Hiên ăn cơm, trên đường Yến Tử nói có chuyện rời đi, bên trong phòng trọ cũng chỉ có hai người Viên Chiêu Quân cùng Trầm Tuấn Hiên.
Mới vừa ăn cơm xong, có người liền gõ cửa, mở cửa, là một bó hoa , "Là Viên Chiêu Quân tiểu thư sao?"
"Vâng" Viên Chiêu Quân nhìn một bó to hoa trong tay người kia , trong lòng nghi ngờ.
"Xin ký nhận!" Người giao nhận nở nụ cười tươi.
"Được." Viên Chiêu Quân cũng không có suy nghĩ nhiều, ký tên, nhận hoa.
"Người nào đưa đây? Chẳng lẽ là Yến Tử sao? Hôm nay cũng không phải là cái gì đáng được kỷ niệm ngày kỉ niệm gì.” Chiêu Quân lẩm bẩm, ôm bó hoa đến phòng khách.
Trầm Tuấn Hiên mặt nụ cười, nói: "Không phải Yến tử, là ta đưa." Thấy nàng đem hoa tùy ý đặt ở trên khay trà, hắn cầm lấy hoa, mặt khẩn trương đứng ở trước mặt nàng, đột nhiên một gối quỳ xuống, nói: "Chúng ta hay quen nhau đi!"
Viên Chiêu Quân sợ hết hồn, nhân vật quan trọng này muốn quen nhau mà cũng phải quỳ xuống sao? Cũng không phải là cầu hôn. Ở trong trí nhớ Viên Chiêu Quân, nàng chính là bị đối tượng cười nhạo, không có người nói thích nàng, không có người nói qua muốn cùng nàng lui tới, thật là nhiều người đều giễu cợt nàng như đợt xem mắt, nói nàng Bất Nam Bất Nữ, nói nàng là nam nhân hoặc nhân yêu.
Hôm nay đột nhiên có người muốn cùng nàng quen nhau, hơn nữa còn là người thừa kế Thẩm thị, cứ như vậy quỳ gối trước mặt nàng, này muốn nàng làm sao không cảm động, nàng run tay nhận lấy hoa hồng trong tay Trầm Tuấn Hiên, cười nói: "Sẽ không hối hận chứ!"
Thấy nàng nhận lấy hoa, hắn mặt nụ cười vui vẻ, giống như đã làm tốt một việc mà hắn dự định, nội tâm của hắn kích động không thôi.
"Anh sẽ không hối hận, từ hôm nay trở đi, em chính là bạn gái của anh." Hắn nhất kích động cúi đầu hôn trán nàng.
Nàng tâm quýnh lên, nhanh chóng tránh ra, nhìn vẻ mặt hắn lúng túng thất bại, nàng bộ mặt mất tự nhiên cười nói: "Đúng. . . . . . Thật xin lỗi, ta. . . . . . Không có chuẩn bị tâm lý." Nàng không biết nàng là tại sao muốn tránh ra, nàng rõ ràng là cảm động, trong lòng lại không có cảm giác của yêu thích.
Trầm Tuấn Hiên thái độ có chút không tự nhiên, nhưng vẫn là mặt dịu dàng cười nói: "Là anh quá nóng lòng, không có hù dọa em chứ"
"Không có, không có." Viên Chiêu Quân xin lỗi nhìn hắn khuôn mặt tươi cười, hắn thật rất tuấn tú, nàng chưa từng gặp qua chàng trai nào đẹp như vậy, so Đại Minh Tinh trên TV còn phải đẹp trai.
Vì quá lúng túng, Trầm Tuấn Hiên nói có chuyện muốn rời đi, nàng đưa hắn xuống lầu, đến chỗ hắn để xe, hắn lên xe trước cười nói: "Chiêu Quân, em là bạn gái của anh, có chuyện gì thì nói cho anh, anh sẽ giúp em giải quyết."
"Ừ, được." Viên Chiêu Quân cười đồng ý, không biết vì sao sao vừa nghĩ tới nàng là bạn gái của hắn, trong lòng liền vô cớ có chút không thoải mái, cảm giác tựa như lạ là.
Nàng không nhớ rõ chuyện nàng xuyên qua đến nước đông Vũ, nếu không nàng nhất định sẽ kinh ngạc Trầm Tuấn Hiên cùng sư huynh Quả Tĩnh giống nhau như đúc.
——
Quả Tĩnh một người ở động Dược Sơn, nhìn thi thể nằm im mà hắn như đang rỉ máu. Kéo tay người rên giường lạnh lẽo, hắn lẩm bẩm nói: "Sư muội, làm sao ngươi nói đi là đi đây? Ngươi không phải là nói ngươi sẽ không chết sao? Vũ Văn Dục nói ngươi sẽ trở về, ngươi đến tột cùng lúc nào thì trở lại! Đều đã qua hai tháng, tất cả mọi người rất nhớ ngươi."
Lúc này từ bên ngoài một người tiến vào, hắn một thân áo bào màu tím, chậm rãi đi tới sau lưng Quả Tĩnh, hắn một câu nói cũng không nói, chỉ là lẳng lặng nhìn nữ nhân lạnh lẽo trên giường.
Quả Tĩnh quay đầu nhìn Vũ Văn Dục, thật ra thì hắn biết mỗi ngày Vũ Văn Dục trong lúc mặt trời lặn sau đều sẽ tới sơn động đến xem sư muội, hắn ngồi xuống cho đến khi tới canh ba, có lúc còn có thể ngồi đến khi trời sáng mới rời khỏi.
Vũ Văn Dục cả người xem ra không hề tuấn mỹ như trước nữa, râu ria dài cũng không cạo, cả ngày phải đi nghiên cứu những thứ võ học y học kia, vì chính là để ình không dừng lại. Hắn sợ hắn dừng lại sẽ bởi vì nhớ nhung mà điên mất, hắn sợ hắn đợi không được nàng trở lại bên cạnh hắn mà phát điên lên. Hắn muốn chờ nàng trở lại, cho dù là mười năm, hai mươi năm, hoặc là cả đời, hắn cũng có chờ nàng trở lại bên cạnh hắn.
Quả Tĩnh cùng Vũ Văn Dục không có nói chuyện, Quả Tĩnh đi ra sơn động, trong sơn động chỉ còn lại Vũ Văn Dục....Song.. ....
Hắn ngồi ở bên cạnh băng đá, nhìn người trên giường, "Chiêu Quân, ngươi tại sao cũng không nghe lời đây? Tại sao không hút Thuần Dương Chi Khí đây? Ngươi không ở đây, ta làm thế nào? Ngươi trở lại thế giới của ngươi, ngươi còn nhớ ta không? Ngươi nhất định phải trở lại biết không? Mặc kệ ngươi biến thành hình dáng gì, ta nhất định sẽ nhận được ngươi." Trong lúc vô tình, trong hốc mắt của hắn tất cả đều là nước mắt.
"Hôm nay, ta lại đi tìm sư phụ, sư phụ nói chuyện tình có biến, ta có thể dẫn ngươi trở lại, cho nên, ngươi nhất định phải chờ ta dẫn ngươi trở lại biết không?" Vũ Văn Dục tiếp đó lại nói thật là nhiều lời nói, nói hắn và Viên Chiêu Quân đi chung với nhau từng ly từng tý, nói hắn nhớ nhung. Nói hắn chuyến đi này có thể sẽ không tỉnh lại nữa.
Vũ Văn Dục lần ngồi xuống này là cả đêm, đến sáng ngày thứ hai, hắn lưu lại một lá thư, mong mọi người chăm sóc tốt cho thân thể Chiêu Quân, hắn đi ngay tiên sơn.
Phong Tiên Cốc tu luyện trong mật thất tiên sơn, Phong Tiên Cốc thở dài, "Dục, ngươi thật quyết định chứ?" Thật ra thì Phong Tiên Cốc cũng là đang bốc lên hiểm, hắn đưa Vũ Văn Dục mang Viên Chiêu Quân trở lại, cũng là có lòng riêng .
"Ừ, ta đã quyết định." Hắn không sợ hồn bay phách tán, hắn chỉ muốn nàng có thể ở bên cạnh hắn.
Phong Tiên Cốc mặt nghiêm túc, "Dục nhi, vi sư làm phép để cho ngươi mang Viên Chiêu Quân trở lại