Thải Tử nước Đông Vũ – Vũ Văn Dục, trời sanh tính lạnh bạc, mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng. Từ nhỏ tập văn luyện võ, võ nghệ trên đời không người nào có thể địch, văn càng không người nào có thể so sánh. Hắn có yêu thích khác một chút, đó là nghiên cứu y thuật, y thuật có thể nói là thiên hạ đệ nhất nhân, vì vậy hắn được ca tụng là văn võ y đệ nhất thiên hạ.
Vũ Văn Dục cũng là người không thích tranh công đoạt quyền, tuy nói như vậy, nhưng cũng không người nào dám cùng hắn tranh ngôi vị thái tử. Tam hoàng tử so với thái tử Vũ Văn Dục sinh sau một ngày. Vì vậy hắn đối với việc Vũ Văn Dục làm thái tử bất mãn hết sức, trong lòng hắn, hắn mới chính là người trị quốc tài ba.
Tam hoàng tử Vũ Văn Nhân mặt ngoài đối với thái tử Vũ Văn Dục hết sức hữu nghị. Bởi vì Vũ Văn Dục tính lạnh bạc, trong mắt người ngoài, thái tử Vũ Văn Dục không phải là người dễ thân cận.
Hoàng hậu là mẫu thân của thái tử Vũ Văn Dục, Vũ Văn Nhạc mẫu thân chết sớm, từ nhỏ hoàng hậu nuôi dưỡng, Vì vậy Tứ hoàng tử Vũ Văn Nhạc cùng Vũ Văn Dục tình cảm tốt hơn.
Tam hoàng tử là do Đức Phi sinh, Đức Phi cả đời vì ngôi vị mà cùng hoàng hậu tranh quyền đoạt lực, vì vậy con trai thứ ba cũng giống tình tình Đức Phi, tham công yêu quyền.
Ngự vườn Thưởng Hoa hội ngày ấy, hoàng hậu sáng sớm cố ý dặn dò muốn thái tử tham gia.
Đối mặt với công công tuyên chỉ, Vũ Văn Dục chậm rãi ngẩng đầu, mặt lạnh nhạt, khẽ mở môi mỏng, lạnh nhạt nói: "Ai cho ngươi tiến vào?"
Công công nghe xong, thân thể rung động hai cái, thanh âm vốn chói tai đã không còn sức sống, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Nô tài nô tài. . . . . ."
"Ta sẽ đi, tuy nhiên đừng nói đến chuyện chọn phi." Thái tử lạnh lùng liếc nhìn công công, mặt tràn đầy ghét bỏ.
Công công ở trong lòng thầm kêu không được, biết mình quýnh lên liền xông vào thái tử điện thật sự là lỗi, thân thể rung động như run rẩy , "Chuyện này. . . . . . Chuyện này. . . . . . Hoàng thượng cùng hoàng hậu chỉ ý, nô tài. . . . . . Nô tài. . . . . . Cũng không dám vọng tự suy đoán, đối với việc chọn phi. . . . . . Chọn phi. . . . . ." Hoàng thượng hoàng hậu làm Thưởng Hoa hội bản ý chính là muốn cho thái tử cùng Tứ hoàng tử tìm được giai nhân, muốn công công tìm cách truyền lời với hắn. Công công gấp đến độ giơ tay áo lau mồ hôi.
" Lui đi, cứ nói thật." Vũ Văn Dục giọng lãnh mà nhẹ cúi đầu, tiếp tục nghiên cứu cuốn sách y thuật thất truyền.
Công công vội lau mồ hôi lui đi, tránh thái tử điện hạ, vội vàng tới hoàng hậu ở điện Phượng Nghi, thân thể run rẩy ‘ phù phù ’ một tiếng, quỳ trên mặt đất, lắp ba lắp bắp đáp lời, "Hoàng hậu. . . . . . Thái thái thái tử. . . . . . Nói. . . . . . Chọn phi không được nhắc đến.”
"Ngươi gặp quỷ sao? Câu nào cũng run lẩy bẩy." Hoàng hậu cười ha hả nói, "Đứng lên đi! Bãi giá thái tử điện."
"Vâng" công công đứng lên, trong lòng suy nghĩ, hoàng hậu Lão Nhân Gia không biết con trai của người, thái tử so quỷ còn dọa người hơn sao?
Một đoàn người trùng trùng điệp điệp đi tới thái tử điện, trừ hoàng hậu tất cả mọi người bị chặn lại ngoài điện.
Không có cung nhân đi theo, hoàng hậu đột nhiên giống như biến thành người khác vậy, mấy cái lắc mình liền vào thư phòng, người còn chưa tới âm thanh trước hết đến, "Tiểu Dục! Nhi tử! Cái người này vừa xướng ra tuồng gì nha! Ngươi cũng trưởng thành rồi, 20 tuổi rồi, vẫn không có hôn ước, mẫu hậu sợ ngươi mấy năm tiếp theo sẽ lực bất tòng tâm đấy!"
Lộn xộn cái gì? Vũ Văn Dục nhăn lại mày, ngẩng đầu nhìn mẫu thân luôn luôn sinh động, sắc mặt vẫn nhàn nhạt, không lạnh không nóng chậm rãi khạc ra hai chữ, "Có chuyện?"
Hoàng hậu mặt bi thương, làm bộ che mặt khóc lóc kể lể, "Tiểu Dục ngươi không có lương tâm, ngươi muốn mẫu thân nghĩ tức chết hay sao! Ngươi hôm nay nếu không đi tham gia Thưởng Hoa hội, mẫu hậu sẽ chết cho ngươi xem."
Đối mặt với mẫu thân khóc rống, Vũ Văn Dục mặt không đổi sắc, không phải là không có biểu cảm gì, tiện tay cầm hai chai thuốc đưa tới trước mặt mẫu thân.
Hoàng hậu nhìn sang, không rõ chân tướng mà nói: "Ta không có bệnh, uống thuốc cái gì?"
"Độc dược." Vũ Văn Dục không mặn không lạt khạc ra hai chữ, tiếp theo sau đó cúi đầu nhìn sách y thuật trong tay.
Đối với nhi tử phản ứng như thế, hoàng hậu không trách, ngược lại cười hì hì nghiêm mặt nói: "Ngươi bảo ta ăn thì ăn, rất không có mặt mũi." Sau đó hết sức cười hả hê nói: "Đây là sư phụ lão nhân gia ra lệnh, ngươi không đi cũng phải đi." Hoàng hậu không biết lúc nào từ trên thân lấy ra một lá thư, đặt xuống bàn thái tử quay đầu liền rời đi.
"Mẫu hậu. . . . . ." Vũ Văn Dục cả kinh cầm lên, muốn hỏi là thứ gì, lại thấy mẫu thân mấy cái lắc mình đã ra khỏi thái tử điện.
Xem qua thư, trên mặt hắn không có bất kỳ vẻ mặt nào, chỉ là nhàn nhạt phân phó phòng thị vệ bên ngoài nói: "Chuẩn bị một chút, đi Thưởng Hoa hội."
"Vâng" tên thị vệ Đường Liêm cũng rét lạnh tuân mệnh.
——
Viên Chiêu Quân sáng sớm liền đứng lên trang điểm ăn mặc một phen, dùng hết kỹ năng trang điểm của nàng thời hiện đại bôi bôi trét trét,