** EDITOR: Tiểu Song **
Vũ Văn Dục vẫn còn giằng co với Đông Phương Thiệu, Viên Chiêu Quân bị để ở một bên không ai trông nom, Quả Tĩnh cùng Đường Liêm vừa đến bên cạnh Viên Chiêu Quân, liền nghe được cách đó không xa có một đám người giục ngựa chạy tới.
Có mười mấy con ngựa, người cưỡi ngựa cũng che mặt, mục đích của bọn họ chính là mấy người Viên Chiêu Quân.
Người tới khí thế hung hăng, Quả Tĩnh cùng Đường Liêm đem Viên Chiêu Quân bảo vệ ở chính giữa, Quả Tĩnh lạnh lùng nhìn về phía hắc y che mặt vọt tới trước mặt bọn họ, Quả Tĩnh mặt khẩn trương vừa nhìn vừa động tay công kích.
Vũ Văn Dục cùng Đông Phương Thiệu đánh cho khí thế ngất trời, hình như cũng gặp được được đối thủ khó, còn có chút cảm giác như hận vì quen biết muộn.
Viên Chiêu Quân lần đầu tiên gặp được hắc y che mặt, chỉ có xuất hiện trên tivi, thấy rất mới mẻ, nở nụ cười nhìn người áo đen, người ta không nói hai lời hướng tới bọn hắn, nàng tốt hơn cười ha hả nói: "Các ngươi đây là thế nào? Xấu xí nên không muốn cho người khác nhìn thấy mặt sao?"....Song.. ....
Mười sát thủ bị lời của nàng giận đến không được, có người thậm chí nghĩ muốn lột miếng vải che mặt ra để thấy được dung nhan tuấn tú, đang lúc này, một sát thủ lạnh nhạt nói: "Giết."
Những người áo đen đang rối rắm chuyện dung mạo mới lấy lại tinh thần, lạnh lùng trợn mắt nhìn Viên Chiêu Quân một cái, mười mấy người tựa như song bào đồng bộ hướng tới bọn Viên Chiêu Quân công kích.
Viên Chiêu Quân cũng không có võ công, vì vậy lui lại mấy bước, lớn tiếng kêu lên: "Các ngươi muốn phân thắng bại cũng phải công bằng." Quả Tĩnh cùng Đường Liêm dù sao chỉ có hai người, mười mấy người vây quanh bọn họ, bọn họ cũng không thoát thân được, mà người lên tiếng trước phóng qua Quả Tĩnh cùng Đường Liêm mà đi đến Chiêu Quân đâm một kiếm. Viên Chiêu Quân bên tránh bên kêu: "Uy hiếp, ta bị uy hiếp." Nàng liều mạng tránh nhanh chóng.
Thật ra thì ở thời điểm đối phương nói muốn giết, Vũ Văn Dục cùng Đông Phương Thiệu đã đi tới phía sau nàng, chỉ là nàng không thấy.
Vũ Văn Dục cùng Đông Phương Thiệu đối với kẻ địch đó là tuyệt không nhân từ, hai người dùng tám phần công lực hướng tên áo đen chụp một chưởng, chỉ thấy hai người chưởng phong tựa như Thiên Lôi rơi vào trên người, tên áo đen lập tức bị xé thành mảnh vụn, ngay cả kiếm trong tay sát thủ cũng trở thành mảnh vụn.
Bên này tiếng vang kinh sợ khiến Quả Tĩnh cùng Đường Liêm đang giao đấu với mười tên sát thủ, toàn bộ mọi người sửng sốt mấy giây, nhìn đến thủ lĩnh bị xé thành mảnh vụn, chết như vậy chắc hẳn thủ pháp thật sự quá kinh khủng, mười tên sát thủ nhất thời dừng tay, bọn họ duy nhất nghĩ nên chạy khỏi nơi này, so với chủ nhân bọn hắn còn kinh sợ hơn.
Viên Chiêu Quân nhìn thấy cái chết như thế, trong lòng buồn nôn kinh khủng, nhìn Vũ Văn Dục cùng Đông Phương Thiệu, hai người này vẫn là người sao? Thật sự là quá kinh khủng, so với việc thấy ma trên TV tng còn kinh sợ hơn. Nàng ngơ ngác nhìn hai như tiên tử đang đi về hướng nàng.
Quả Tĩnh cũng không muốn bỏ qua cho những tên sát thủ kia như vậy, chỉ thấy trên tay hắn kết xuất phức tạp thủ thế, trong miệng nói lẩm bẩm, chỉ là trong nháy mắt, những người đó đều bị định trụ. Trước là đối phương hung hăng tiến tới, giơ tay chém giết khiến hắn không có cơ hội thi triển huyền thuật này, những người đó chạy trốn ngược lại cho hắn cơ hội.
Mười tên giết người bị định trú, từng người một trong lòng đều là sợ hãi, trong đầu tất cả đều là thủ lĩnh của bọn họ đã chết, có người thậm chí chảy xuống lệ bắt đầu cầu xin tha thứ, "Các vị đại hiệp, cầu xin các ngươi bỏ qua cho chúng ta!"
Có người lại dáng vẻ cả gan, cả giận nói: "Đồ vô dụng, ngươi cho rằng ngươi yêu cầu bọn hắn, bọn họ sẽ khiến chúng ta còn sống rời đi sao?"
Còn có người không nói lời nào, lại bị sợ đến đi tiểu luôn trong quần.
Viên Chiêu Quân thật lâu mới lấy lại tinh thần, nhìn Vũ Văn Dục cùng Đông Phương Thiệu, ngơ ngác hỏi: "Các ngươi đây là võ công gì? Tiên thuật sao? Thật sự là quá mạnh mẽ."
Hai người nam nhìn bộ dạng ngây ngô của nàng cũng cười, Viên Chiêu Quân lại hỏi: "Các ngươi có thể dạy ta không?" Tốt hiểu rõ một chút, người trên đời này giống như đều có công phu, hơn nữa đều không yếu, đây là một thế giới như thế nào? Nàng muốn trở nên mạnh hơn, nàng không thể để cho cơ hội có thể sinh tồn này lãng phí..
"Phu nhân chỉ cần nguyện ý, vi phu tất nhiên sẽ dạy." Vũ Văn Dục thường xuyên gọi nàng là phu nhân, hắn đây là đang thường xuyên nhắc nhở Đông Phương Thiệu rằng Viên Chiêu Quân là của hắn, không muốn bất luận kẻ nào mơ ước.
Viên Chiêu Quân cười cười, Đông Phương Thiệu thấy mất hứng, "Người kia võ vẽ mèo quào cũng cho lấy ra khoe, thật là mắc cỡ!"
Vũ Văn Dục không để ý tới Đông Phương Thiệu đang cười nhạo, Đông Phương Thiệu công phu thực rất được, hơn nữa Đông Phương Thiệu tu vi không kém hắn.
Thấy dáng vẻ của hai người lại muốn đánh nhau, Viên Chiêu Quân vội vàng nói sang chuyện khác: "Quả sư huynh dùng phương pháp gì? Những người kia tại sao đều không động?"
"Chút tài mọn." Thấy mặt Viên Chiêu Quân sùng bái, hai người cũng mặt khinh thường nhìn Quả Tĩnh.
Quả Tĩnh cảm thấy sau lưng có hai ánh mắt đối địch, trong lòng không khỏi run lên, hai người này sẽ không đưa hắn ra làm tình địch chứ! Hắn tuy nói thích sư muội, cũng không có như bọn hắn nhất định lấy được như vậy, hắn tại tới cũng chỉ là nghĩ yên lặng chờ đợi mà thôi.
Viên Chiêu Quân cười ha hả nhìn mười tên sát thủ trước mặt nhảy tới nhảy lui, đem toàn bộ miếng vải che mặt của mười tên sát thủ vạch trần, vạch trần một liền gật đầu nói: "Ơ, ngươi thật dáng dấp không tệ!"
Lột bỏ một lần nữa, dáng vẻ của người kia lớn lên chắc chắn sẽ giống như một đại minh tinh, nàng cười cười ha ha mà nói: "Ta còn tưởng rằng là quá xấu khiến người không nhận ra đây? Thì ra là đẹp trai như vậy!"
Người kia nhìn chằm chằm một tên nam không ra nam, nữ không ra nữ ở trước mặt, lạnh nhạt nói: "Muốn chém giết muốn róc thịt tự nhiên muốn làm gì cũng được, ngươi đừng vọng tưởng nhục nhã bọn ta."
"Cái người này người còn thật không thức thời! Nói ngươi đẹp trai dám nói ta nhục nhã các ngươi? Xem ra các ngươi rất thích mặt mũi sao!" Viên Chiêu Quân mặt tà tà nụ cười.
"Hừ!" Người nọ dùng lỗ mũi phun một tiếng.
Sau khi đem toàn bộ vải che mặt lấy ra, Viên Chiêu Quân cười ha hả nói: "Các ngươi nếu sĩ diện như vậy, ta sẽ không giết, ta muốn thể diện các ngươi mất sạch."
Mấy nam nhân ngược lại mặt xem trò vui nhìn Viên Chiêu Quân chơi, đều muốn, chỉ cần nàng vui vẻ, sẽ theo nàng chơi!
Đường Liêm cùng Viên Chiêu Quân coi là bằng hữu, cười nói: "Viên Chiêu Quân muốn xử trí bọn họ như thế nào, ta giúp vội."
"Tốt! Ta đang thấy khó khăn? Ngươi tới giúp ta đi!" Nàng muốn đem y phục những người đó cởi ra, tuy nói nàng là nghĩ thưởng thức một chút mỹ nam lỏa thể, nhưng có hai bình dấm chua Vũ Văn Dục cùng Đông Phương Thiệu ở đây, nàng nghĩ nên đừng tự thân động thủ.
"Chuyện gì, cứ việc nói." Đường Liêm ở trong lòng nghĩ tới, nhất định sẽ không có chuyện tốt, chỉ sợ những người này về sau cũng không còn mặt mũi!
"Ngươi đem y phục của bọn họ toàn bộ cởi, muốn cởi hết a, liền quần lót cũng không để lại." Viên Chiêu Quân cười ha hả nói: "Sau đó đem y phục đốt hết."
"Tốt." Đường Liêm cười ha hả đồng ý, phương pháp kia không tệ, còn nói cái gì chớ làm bọn họ nhục nhã, lần này bọn họ là mất hết cả mặt mũi rồi.
Viên Chiêu Quân không có nhìn mười tên sát thủ bị thoát quang, mà là đi tới trước mặt Vũ Văn Dục nói: "Nghe nói ngươi thích dùng thuốc, ta muốn để cho bọn họ về sau sống không bằng chết bằng thuốc ngươi có!"
"Dĩ nhiên." Vũ Văn Dục từ lưng Đường Liêm xách lấy bao quần áo, bên trong lấy ra mộ chai thuốc, nói: “ Nóng lạnh xen lẫn, làm cho người ta một hồi như ở trong hàn băng, một hồi như bị thiêu đốt, thuốc này một tháng muốn phục hồi phải uống thuốc giải, nếu không thì sẽ mất đi thần trí.
Nghe Vũ Văn Dục đối với đan dược nóng lạnh giải thích, Viên Chiêu Quân cảm thấy thuốc này thật sự chính là cực phẩm hảo dược, cười hắc hắc nói: "Cái này hay." Tùy theo rồi hướng Đường Liêm nói: "Đường cọc gỗ, cầm cho bọn họ ăn vào."
"Được rồi!" Đường Liêm cũng mặt cười tà, nghĩ thầm cũng may hắn và Chiêu Quân là bằng hữu, nếu không nhất định sẽ rất thảm.
Những người đó y phục bị bới không nói, còn bị đút thuốc, trong lòng kinh khủng nghĩ, có người bắt đầu mắng Viên Chiêu Quân là ác ma, không chết tử tế được ....
Viên Chiêu Quân cười ha hả, không hề có một chút nào không vui, "Các ngươi mắng cứ mắng đi! Ha ha! Phía trước người đến, các ngươi chờ bị người đời nhạo báng đi!"
Chỉ thấy phía trước thật tới một nhóm người, nữ có nam có, mười tên sát thủ hôm nay coi như tâm đã chết rồi.
Viên Chiêu Quân lại nói: "Còn nữa, độc này lúc lâu sau sẽ bộc phát, ta để xuống một lần thuốc giải,chỉ là tháng sau các ngươi còn có thể độc phát, nhớ đến thái tử điện đi tìm ta!" Đối phương nếu muốn giết bọn hắn, cũng biết bọn họ là ai? Viên Chiêu Quân cũng không sợ nói mình là người của thái tử điện.
Viên Chiêu Quân nói xong, xoay người đối với Đông Phương Thiệu nói: "Ngươi sử dụng pháp thuật dẫn chúng ta đi Đào Hoa Đảo đi!"
"Ừ, được." Đông Phương Thiệu cười ha hả, cảm thấy hắn bây giờ là thắng Vũ Văn Dục rồi.
Phải nói Đông Phương Thiệu là dẫn bọn họ phi hành tới Đào Hoa Đảo, hắn đọc khẩu quyết xong, chỉ thấy một đoàn vân liền xuất hiện dưới chân bọn hắn, sau đó bọn hắn theo gió mà đi.
Đông Phương Thiệu khiến mọi người mở rộng tầm mắt, Vũ Văn Dục có thể trong nháy mắt dời đi, nhưng hắn không thể di chuyển tức thời nơi hắn không biết, pháp thuật mà Đông Phương Thiệu thực hiện quả thật làm cho người khác lau mắt mà nhìn.
Quả Tĩnh chỉ vào phương hướng, một lúc lâu sau, bọn họ đã đến Đào Hoa Đảo.
Mười tên sát thủ trơ mắt nhìn bọn họ bay rời đi, từng khuôn mặt đều trở nên tái nhợt, đều trong lòng suy nghĩ, thực lực thái tử nước Đông Vũ căn bản không phải là người mà bọn họ có thể chọc, xem ra bọn họ phải trở về bẩm báo chủ nhân, hủy bỏ việc này mới được.
Thời điểm Tam hoàng tử nhận được tin, mặt kia tựa như bảng pha màu đẹp mắt.
Đào