Lý Dịch vừa muốn ngủ, mí mắt lại nháy dồn dập, hắn có chút không tập trung, đứng dậy lấy vật bói toán nhanh chóng tính một quẻ, nhìn quan quái tượng, hắn thầm kêu không tốt.
"Cây Dương Mai, mau đi xem tìm tiểu thư nàng và Nhị sư huynh ta." Lý Dịch nhìn quẻ tướng, hắn nói xongcũng ra khỏi gian phòng .
Cây Dương Mai gõ cửa phòng của Viên Chiêu Quân và Vũ Văn Dục, không có phản ứng, nàng nóng nảy, trực tiếp đẩy cửa phòng ra, nhìn gian phòng trống không, nàng thất kinh, sắc mặt trở nên tái nhợt, chẳng lẽ tiểu thư đã xảy ra chuyện?
Cây Dương Mai ra khỏi gian phòng, liền kêu lớn, "Không xong rồi, không thấy tiểu thư. Quả khế, Nhị sư phụ, mọi người mau tới!"
Nhị sư phụ như gió nhẹ xuất hiện ở trước mặt Cây Dương Mai, tiếp theo đó là Quả Tĩnh cùng Quả Khế.
"Xảy ra chuyện gì?" Tôn Hồng vội hỏi.
"Không xong rồi, không thấy tiểu thư, thái tử điện hạ cũng không thấy, nhất định là bọn họ đã xảy ra chuyện." Cây Dương Mai nói xong, mặt khẩn trương.
Trong lòng Tôn Hồng cũng vô cùng lo lắng.
Lý Dịch là chạy đến cung Phượng Nghi, mệt mỏi thở dốc, sắc mặt đỏ bừng, nhìn thấy hoàng hậu hắn vội la lên: "Hoàng hậu nương nương, không xong rồi, Nhị Sư Huynh ta cùng Viên tiểu thư đã xảy ra chuyện." Đây là điều hắn nhìn thấy ở quẻ quái tượng , coi như hắn không cần tìm hiểu, cũng biết bọn họ đã xảy ra chuyện.
"Cái gì?" Hoàng hậu kinh ngạc rồi mặt lại bình tĩnh, cau mày một lúc lâu mới nói: "Đi thôi! Ta biết rõ bọn họ ở đâu."
Có thị vệ nhìn thấy Lý Dịch đi đến cung hoàng hậu, vì vậy lúc hoàng hậu định đưa Lý Dịch cùng đi, đám người Tôn Hồng cũng tới.
Hoàng hậu nhìn, tất cả mọi người mặt khẩn trương, vào giờ khắc này hoàng hậu có chút cảm động, nàng cảm nhận được cái gì gọi là tình. Nhìn một đám người lớn, lạnh nhạt nói: "Đi thôi!" Nàng nói xong, mang theo mọi người cùng đi tiên sơn.
Trong thời gian nháy mắt, bọn họ đã ở tiên sơn. Editor tại dien~dan~
Lúc này, Viên Chiêu Quân cùng Vũ Văn Dục vì bảo vệ đứa bé đang cùng lão già đấu pháp.
Lý Dịch vốn muốn đi tìm sư phụ Phong Cốc tiên, nhưng hộ vệ nói cho hắn biết, Phong Cốc tiên đã đi ra ngoài, không biết khi nào mới có thể trở về. Mọi người đi theo hoàng hậu đến cấm địa tiên sơn.
Vũ Văn Dục bị đánh đến vết thương chồng chất, hắn không biết dùng máu đứa bé để giải phóng ấn gì, hắn không muốn nhớ lại hắn là ai, hắn chính là Vũ Văn Dục, chính là thái tử nước Đông Vũ, hắn chính là chính hắn.
"Tiền bối, ngươi bỏ qua cho chúng ta đi! Ta không biết gì về Phong ấn." Vũ Văn Dục đã không có biện pháp gì rồi, bị thương rất nặng, hắn bảo hộ Viên Chiêu Quân ở trong người.
"Ngươi phải mở ra phong ấn." Lão già tóc trắng tức giận, thực lực của Vũ Văn Dục thật rất mạnh, tiêu hao không ít công lực của hắn.
Viên Chiêu Quân thấy tình huống không ổn, Vũ Văn Dục cũng bị thương nghiêm trọng, bây giờ không phải là thời điểm nàng khóc, bất luận công lực nàng như thế nào, nàng đều muốn cùng Lão già tóc trắng đọ sức, nàng phải bảo vệ trượng phu và nhi tử của mình.
Đặt đứa bé trong ngực Vũ Văn Dục, "Dục, chăm sóc tốt Bảo Bảo, ta tới đối phó lão già này." Viên Chiêu Quân đối diện với Lão già này vô cùng không tôn trọng, luôn luôn không gọi là tiền bối. Ở trong mắt nàng, một người muốn gây tổn hại đến người nhà nàng, cũng không đáng giá nàng kêu một tiếng tiền bối.
Bảo Bảo nhìn đánh nhau như vậy có chút sợ, nhìn vết thương trên người cha, sử dụng âm thanh non nớt đau lòng nói: "Cha, người rất đau rồi! Bảo Bảo giúp người thổi một chút." Bảo Bảo tuy nói, nhưng chỉ là đứa bé thông minh hai ba tuổi, vì vậy cử động của hắn chính là cử động của một đứa bé.
"Cha không đau, Bảo Bảo không sao chứ!" Vũ Văn Dục rất lo sợ đứa bé sẽ bị gây thương tích bởi công lực bên ngoài
"Bảo Bảo không có việc gì. Nhưng cha, mẹ có thể đánh thắng lão già kia sao? Mẹ sẽ bị thương sao?" Âm thanh non nớt này chứa chan sự lo lắng ẫu thân
Vũ Văn Dục nghe đứa bé nói, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa bé, mắt có chút ướt.
Viên Chiêu Quân trầm ngâm, nội tâm càng gấp gáp, trong lòng liền yên lặng nhớ tới khẩu quyết Tam Dương thần công, trên người nàng cũng tản ra ánh sáng nhàn nhạt, tia sáng kia có thể tinh lọc tâm linh người đời, làm cho lòng người bình thản.
Lão già tóc trắng cười lạnh, "Quả nhiên là linh thần, chỉ là năng lượng của ngươi còn chưa đủ mạnh."
Viên Chiêu Quân nói thầm khẩu quyết Tam Dương thần công, lực lượng của toàn thân tập trung ở dưới bàn tay, nàng dụng hết toàn lực hướng đến lão già tóc trắng công kích, một chưởng hung hãn, vách tường mật thất bị vỡ ra thành nhiều lỗ hổng.
Lão già tóc trắng cũng không qua loa, đối với một chưởng của Viên Chiêu Quân nhất định đón lấy, sau mấy hiệp, Viên Chiêu Quân cũng không có chiếm được thế thượng phong, nàng cũng bị thương nhẹ, tiếp chỉ thấy Lão già tóc trắng lấy ra một cái hộp nhỏ, cái hộp kia phát ra kim quang quái dị, tiếp toàn thân Viên Chiêu Quân cạn sạch sức lực , công lực của nàng vào giờ khắc này hình như bị thứ gì rút đi.
Đối mặt với tình huống như thế, ánh mắt Viên Chiêu Quân lạnh lùng, nhìn chằm chằm mặt của Lão già tóc trắng nói: "Lão gùa, ta sẽ không để cho ngươi phải đạt ý nguyện." Coi như nàng không biết già tại sao phải giải phong ấn trên người Vũ Văn Dục, nhưng nàng biết lão già muốn thương tổn đến con trai của nàng, có lẽ là muốn sinh mệnh con trai của nàng. Nàng tuyệt không thể để Bảo Bảo chết.
Nàng không có lực phản kích, nàng kéo thân thể đi từng bước một bên cạnh Vũ Văn Dục và Bảo Bảo.
Bảo Bảo nhìn mẫu thân như vậy, nó khóc, "Mẹ, người làm sao vậy? Mẹ, người đau lắm hả? Mẹ, đều là Bảo Bảo không tốt."
Vũ Văn Dục nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Viên Chiêu Quân cũng vô cùng đau lòng, nhưng hắn cũng không có một chút hơi sức, hiện tại trừ hơi thở, hắn hình như thành một thư sinh tay không tấc sắt.
"Chiêu Quân, ngươi làm sao vậy? Chiêu Quân thật xin lỗi, đều là ta vô dụng." Vũ Văn Dục đau lòng nói, một tay ôm Bảo Bảo, một tay khác thay nàng vén lên mái tóc ngắn rối.
Viên Chiêu Quân nhìn Vũ Văn Dục như vậy, cũng là đau lòng, cái này không trách hắn, chỉ có thế trách lão già này quá lợi hại. Viên Chiêu Quân chảy xuống lệ, nàng vươn tay ôm lấy Vũ Văn Dục, giữ chặt Bảo Bảo ở chính giữa. Nếu như nàng chết, cũng sẽ không để lão già tóc trắng tổn thương đến con trai của nàng. dien-dan_lêquydon
Vũ Văn Dục cũng gắt gao ôm thân thể Viên Chiêu Quân, Bảo Bảo kẹp ở giữa tuy nói có chút khó thở, nhưng Bảo Bảo không hề nói gì, trong lòng có ý nghĩ, âm thanh non nớt vang lên lần nữa, "Cha, mẹ, Bảo Bảo không sợ chết, Bảo Bảo không cần cha mẹ đau, không cần cha mẹ bị thương."
"Bảo bảo đừng nói ahhh... Mẹ sẽ bảo vệ Bảo Bảo, mẹ sẽ không để cho ác nhân được như ý." Nàng biết cái này không chỉ là mở ra phong ấn mà thôi, đây là muốn sinh mệnh của con trai của nàng, có lẽ lão già tóc trắng này có âm mưu gì đó.
"Mẹ. . . . . ." Bảo Bảo lại khóc nữa.
Người một nhà che chở lẫn nhau, lão già tóc trắng lại bộ mặt lạnh lùng, hắn đi từng bước một đến trước mặt Viên Chiêu Quân cùng Vũ Văn Dục, chỉ cần hắn vừa ra tay là có thể đánh ngất xỉu hai người bọn họ, sau đó mà có thể dùng máu của đứa bé giải phong ấn trên người Vũ Văn Dục.
Ở lúc hắn ra tay, cửa mật thất mở ra, trước hết là lhoàng hậu xông tới, "Sư phụ, thủ hạ lưu nhân."
Mọi người nghe được tiếng gọi “sư phụ”, tất cả giật mình, thì ra là lão già tóc trắng này là sư phụ của hoàng hậu
Đám người Tôn Hồng nhanh chóng đi tới bên cạnh Viên Chiêu Quân cùng Vũ Văn Dục, đở hắn dậy, Tôn Hồng lo lắng, "Chiêu Quân làm sao vậy? Bảo Bảo đâu? Bảo Bảo ổn chứ?"
"Nhị Sư Huynh, ngươi tốt chứ!" Lý Dịch nhìn vết thương trên người Vũ Văn Dục, không dám nhìn thẳng.
Phong lão chỉ là nhàn nhạt nhìn tất cả trước mắt, nhìn vết thương trên người Viên Chiêu Quân, trong lòng cũng là đau xót.
Viên Chiêu Quân toàn thân vô lực, nhẹ nhàng gật đầu, "Sư phụ, ta còn tốt."
Lão già tóc trắng nhìn hoàng hậu cùng mọi người, ánh mắt lạnh lùng nhìn hoàng hậu nói: "Đồ nhi, ngươi không cần sinh mệnh của con trai ngươi."
Hoàng hậu nghe sư phụ mình vừa nói như thế, nhìn nhi tử Vũ Văn Dục, mặt làm khó, "Dục nhi, không phải mẫu hậu độc ác, sư phụ nói ngươi không giải khai phong ấn sẽ chết."
"Mẫu hậu, ngươi đừng nghe hắn nói bậy, hắn lừa gạt ngươi." Vũ Văn Dục thế nào cũng không nghĩ mẫu thân đã sớm biết những việc sự phụ mẫu thân làm, đổi lấy mạng con trai hắn để giữ lại mạng của hắn, hắn tình nguyện mình chết. dien.dan.le.quydon
"Dục nhi, ta. . . . . ." Hoàng hậu do dự, chẳng lẽ sự phụ thật sự lừa nàng sao? Nàng nhìn sư phụ Thanh Vân lão nhân, "Sư phụ. . . . . ."
"Đúng, con trai của ngươi nói không sai, ta lừa gạt ngươi, hắn sẽ không chết, nhưng hôm nay ta nhất định phải giải phong ấn trên người của hắn, hắn là Chân Thần, hắn là Thần Chủ, chẳng lẽ ngươi không nhớ nhi tử ngươi nhất thống thiên hạ, trông coi nhân thần ma tam giới sao?" Thanh Vân lão nhân lạnh lùng nói qua.
"Thần Chủ?" Tất cả mọi người không thể tin được nhìn Vũ Văn Dục.
Vũ Văn Dục không tin những thứ này, nhìn mọi người nói: "Đi, chúng ta nhanh chóng rời đi."
Tôn Hồng cũng nghĩ như vậy, nhớ tới khẩu quyết đưa mọi người rời khỏi mật thất.
Thanh Vân lão nhân nổi giận, "Các ngươi cũng đừng nghĩ đi." Dứt lời, chỉ thấy hắn đọc khẩu quyết, tiếp trong không khí bỗng nổi lên một quả cầu lửa lớn, quả cầu lửa nhanh chóng bay về phía mọi người. Một chưởng như vậy, đám người Qủa Tĩnh đều bị chấn thương.
Tuy Vũ Văn Dục cùng Viên Chiêu Quân sức lực đã không còn, nhưng lực lượng kai không thể đả thương được bọn họ, càng không thương tổn đến Bảo Bảo.
Tất cả mọi người bị thương, chỉ có Phong lão sau khi bị thương uống một viên thuốc lại khôi phục công lực. Hắn nhìn thẳng vào mắt Thanh Vân lão nhân.
Thanh Vân lão nhân cũng không nghĩ đến đối phương có ngươi như vậy, sửng sốt một chút, lạnh nhạt nói: "Người tu luyện Huyền Thuật như ngươi mà muốn đối đầu với người tu luyện Tiên thuật, ngươi cho rằng ngươi có thể thắng?"
"Thử một chút chẳng phải sẽ biết sao." Phong lão lạnh lùng khạc ra mấy cái chữ, liền bắt đầu niệm lên khẩu quyết.
Thực lực phong lão cũng coi như rất lớn, nhưng sau khi đánh mười mấy hiệp đã bị thua trận, hơn nữa lần bị thương này ngay cả hắn uống thuốc cũng không khôi phục lại công lực.
Lý Dịch cũng bị thương nghiêm trọng, vào lúc này, hắn bấm