Ma Thần đã được giải ấn, Viên Chiêu Quân nhìn Ma Thần ánh mắt tối tăm, lôi kéo tay Vũ Văn Dục nói: "Dục, tại sao ngươi không nói cho ta chuyện ngàn năm trước?"
Mặt Vũ Văn Dục tràn đầy cưng chiều nhìn mặt của Viên Chiêu Quân nói: "Bọn họ là người thân của ngươi, chúng ta không thể không cứu."
Vừa nói đến người thân, Viên Chiêu Quân mới nghĩ tới linh hồn Bảo Bảo bị Thanh Vân lão nhân khống chế, một lòng muốn Thanh Vân thả linh hồn Bảo Bảo, "Thanh Vân, thả linh hồn Bảo Bảo."
Thanh Vân là người luôn giữ lời, chuyện hắn đồng ý thì nhất định sẽ làm, vì vậy từ trên người hắn lấy ra túi chứa linh hồn Bảo Bảo, mở ra, linh hồn Bảo Bảo liền phiêu du giữa không trung, thấy Viên Chiêu Quân cùng Vũ VănD hưng phấn kêu: "Cha, mẹ, hai người như thế nào? Có khỏe không?"
Nghe được Bảo Bảo gọi Viên Chiêu Quân cùng Vũ Văn Dục là cha mẹ, Ma Thần đột nhiên xuất hiện ở trước mặt linh hồn Bảo Bảo, "Đây là con trai của các ngươi?" trong mắt Ma Thần tất cả đều là căm hận, nhìn mặt của Viên Chiêu Quân lạnh nhạt nói: "Sao ngươi có thể cùng Dục sanh con, tại sao?" Ma Thần tức giận , chỉ thấy nàng mang theo chưởng phong mười phần công lực hướng về phía Bảo Bảo đánh.
Bảo Bảo bị dọa sợ không nhẹ, cũng may nó là linh hồn, chợt lóe tránh được một chưởng trí mạng của Ma Thần.
Ma Thần còn muốn đi giết linh hồn Bảo Bảo, trong lòng nó dù Bảo Bảo đã chết nhưng linh hồn cũng không được tồn tại, nàng muốn hồn bay phách tán.
Viên Chiêu Quân cùng Vũ Văn Dục định ra tay ngăn cản, đột nhiên một đạo kim sắc quang mang chiếu vào linh hồn Bảo Bảo.
"Linh hồn của Minh giới, các ngươi không có quyền xử trí." Theo âm thanh lạnh lùng xuất hiện một nam tử
Nam tử lại mặc quần áo người hiện đại, Viên Chiêu Quân nhìn như vậy giả bộ đã cảm thấy buồn cười, nhìn nam tử mặt quen thuộc liền muốn chọc, "Diêm Vương, tại sao là ngươi?"
"Viên tiểu thư, ngươi tốt chứ!" Diêm Vương cười ha hả.
Nhìn mặt của Diêm vương, Viên Chiêu Quân liền nghĩ đến hắn đã lấy mất trí nhớ của nàng, còn có ở hai ngàn năm trước hắn còn nói giúp nàng, thì ra là cứ như vậy giúp nàng, trước hết để cho nàng sống ở hiện đại, sau đó lại để cho nàng xuyên qua đến cổ đại gặp Vũ Văn Dục. Xảy ra các chuyện trước kia là đều do Diêm vương sai lầm, nếu không nàng việc gì phải xuyên qua tới xuyên qua đi.
"Tốt lắm, ngươi nói ngươi là làm việc thế nào, sao lại cho ta sống ở hiện đại mà không để cho ta sinh ở nước Đông Vũ cùng Dục? Như thế sẽ không có chuyện xuyên qua, không có những chuyện trước kia, có lẽ tất cả mọi chuyện sẽ không trở thành như thế này.”
"Cái này không liên quan tới ta, tất cả đều là Minh vương làm." Diêm Vương trả lời xong vấn đề của Viên Chiêu Quân, liếc nhìn Ma Thần nói: "Ma Thần, mặc kệ ngươi cùng Thần Chủ có ân oán gì, linh hồn thuộc về Minh giới, ngươi tốt nhất chớ nhúng tay." Diêm Vương nói xong, chỉ thấy hắn vung tay lên, cùng linh hồn Bảo Bảo biến mất.
Ma Thần không hề nói gì, chuyện này Minh vương lại nhúng tay, nàng cũng không cần thiết vì một linh hồn mà cùng Minh vương gây chuyện.
Bảo Bảo lúc rời đi, kêu lên: "Mẹ, con muốn mẹ."
Viên Chiêu Quân thấy Bảo Bảo rời đi, hướng về không khí gọi. "Bảo bảo, con đừng khóc, đời sau tìm một nhà tốt mà đầu thai." Nàng thiếu một đời Bảo Bảo, nàng nhất định sẽ trả.
Ma Thần một thân y phục màu hồng, đi tới trước mặt Vũ Văn Dục, lạnh lùng nhìn chằm chằm Viên Chiêu Quân, lại với Vũ Văn Dục nói: "Ta còn là câu nói kia, đi theo ta, chúng ta thành thân."
Vũ Văn Dục không nói gì, mặt lạnh lẽo. Viên Chiêu Quân nghe được câu này, không khỏi rùng mình một cái, nhìn Ma Thần một thân áo đỏ, rồi xoay người đối với mấy người Quả Tĩnh cùng Tôn Hồng nói: "Các ngươi đi Thần Tiên đảo đi! Chỉ có nơi đó an toàn nhất." Viên Chiêu Quân nói xong, nhìn Vũ Văn Dục. Bây giờ nàng chưa thể đưa bọn họ đi Thần Tiên đảo được, chỉ có thể khiến Vũ Văn Dục giúp một tay.
Không đợi đám người Tôn Hồng nói ra phản đối, Vũ Văn Dục gật đầu một cái, trong miệng đọc câu khẩu quyết, trong nháy mắt, mấy người Quả Tĩnh bị đưa đến Thần Tiên đảo.
Viên Chiêu Quân cùng Vũ Văn Dục không muốn liên lụy đến mọi người, bọn họ biết Ma Thần trỗi dậy thì thiên hạ sẽ đại loạn, các tiểu yêu sẽ tới Nhân giới làm loạn. Là bọn họ giải khai phong ấn Ma thần, vì vậy bọn họ phải giải quyết chuyện này.
Ma Thần đối với việc bọn họ đưa đám người kia đi cũng không để ý, mà nhìn Vũ Văn Dục nói: "Dục, chúng ta thành thân, ta bảo đảm thiên hạ thái bình, thần cùng ma sau này sẽ là người một nhà, đây mới là t chi phúc am giới."
Vũ Văn Dục lạnh lùng nhìn mặt của Ma Thần, nhàn nhạt mở miệng, "Không, ta không yêu ngươi, người ta yêu là Chiêu Quân." Hắn bất luận là người hay là thần, hắn chỉ yêu Viên Chiêu Quân.
"Linh thần?" Ma Thần lạnh lùng nhìn Viên Chiêu Quân, "Linh Nhi, ngươi lại muốn người trong thiên hạ chỉ vì ngươi mà chết sao?"
Linh Nhi là tên linh thần, nhưng mà đối với với Viên Chiêu Quân mà nói, kiếp trước đã đi qua, bây giờ nàng là Viên Chiêu Quân, là một người hiện đại, nàng sẽ không lùi bước, nàng nhất định phải giải quyết chuyện này, sẽ không giống như hai ngàn năm trước, khiến dân chúng thiên hạ chịu khổ tai bay vạ gió.
Linh hồn Bảo Bảo được cứu, người mình quan tâm cũng an toàn, cả người nàng nhìn hết sức bình tĩnh, sắc mặt nhàn nhạt không có bất kỳ biểu cảm. Nàng nhìn Ma Thần, đột nhiên miệng mỉm cười nói: "Ma Thần, ngươi sai lầm rồi, ta không phải Linh Nhi, ta là Viên Chiêu Quân. Còn ngươi nữa muốn Dục thì hoàn toàn có thể đưa đi, bất quá tâm hắn chỉ thuộc về ta."
Vũ Văn Dục ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Viên Chiêu Quân, đột nhiên trên mặt xuất hiện một nụ cười nhàn nhạt. Hai người nhìn nhau gật đầu một cái, hình như cũng hiểu đối phương muốn làm cái gì.
"Được, ta đồng ý đi theo ngươi." Vũ Văn Dục đối với Ma Thần nói.
Ma Thần cũng là sững sờ, không nghĩ tới lần này lại thuận lợi như vậy, nhìn Viên Chiêu Quân, "Ngươi thì sao?"
"Lòng của Dục chỉ thuộc về ta." Nói xong, nàng nhắm hai mắt bắt đầu tỉnh tọa.
Ma Thần mặc kệ Viên Chiêu Quân đến tột cùng muốn làm cái gì, kéo Vũ Văn Dục liền rời