“Suốt những năm qua đại phu nhân không hề phát cho chúng ta một đồng thì chúng ta lấy đâu ra chứ”.
Chết tiệt.
Đây mà là đích tiểu thư cái gì, sống uất ức cực khổ thế này.
Thu Nhi lấy từ trong người ra một trăm đồng đưa cho Cố Thanh Hy, an ủi: “Tiểu thư, ở đây vẫn còn một ít bạc, này, cho tiểu thư hết, đợi cuối tháng có tiền công, nô tỳ sẽ đưa tất cả cho tiểu thư”.
Cố Thanh Hy nhìn nụ cười trong trẻo thuần khiết của nàng ta, trong lòng đột nhiên cảm thấy ấm áp một cách kỳ lạ.
Nguyên chủ có một cuộc sống lộn xộn hồ đồ, nhưng bên cạnh lại có một tỳ nữ trung thành như Thu Nhi, không biết nên nói là may mắn hay không may.
“Sau này ở nơi không có người, ngươi không cần xưng nô tỳ đâu”.
Thu Nhi xấu hổ gãi đầu: “Tiểu thư đã nói với muội không biết bao nhiêu lần nhưng muội cứ quên, sau này muội nhất định sẽ nhớ.
Tiểu thư còn thiếu bao nhiêu tiền, muội đi tìm người khác mượn thêm”.
“Không cần đâu, ngươi cất đi”.
Theo ký ức trong đầu của mình, Cố Thanh Hy nhớ trên đại lục này có rất ít người biết y thuật, dược liệu lại càng đắt hơn, ngay cả những loại thuốc cầm máu thông thường nhất cũng có giá đến hai lượng bạc, một trăm xu này còn không đủ nhét kẽ răng, sao mà đủ để mua dược liệu chữa trị da mặt của nàng được?
Xem ra, nàng phải kiếm tiền từ một nơi khác rồi.
“Tiểu thư, muội đi đun một ấm nước nóng”.
Thu Nhi mỉm cười, rời đi với chiếc ấm nước trên tay, một lúc sau, nàng ta vội vàng quay lại, vui vẻ nói: “Tiểu thư, muội nghe Xuân Thảo tỷ tỷ của nhà bếp nói Trạch Vương đến rồi”.
“Trạch Vương đến rồi?”, Cố Thanh Hy nhướng mày, nàng còn chưa kịp đi tìm hắn ta, ngược lại hắn ta đã tìm đến tận cửa rồi.
Thu Nhi trông