Chương 1013
“Thôi thôi thôi, tướng công cái gì chứ! Đừng gọi linh tinh, ta vẫn còn tấm thân đồng tử đấy”.
“Quan nhân”.
Thất trưởng lão đen mặt.
“Nữ nhân đều phiền phức, ta không có ý định cưới thê tử, ngươi cũng đừng ỷ lại vào ta”.
“Ôi, dọa ta giật mình, ngươi không cưới thê tử thì càng tốt, ta cũng không muốn gả cho một ông già đâu, truyền ra ngoài rồi thanh danh của ta sẽ rất tệ”.
“Ngươi cứ ôm chặt đùi ta làm gì?”
“Gia gia, ngươi mang ta lên đi mà”.
“Thôi thôi thôi, gia gia gì chứ, ta mới nói rồi, ta vẫn còn tấm thân đồng tử, đừng gọi ta già như vậy”.
“Đại bá”.
“Khó nghe”.
“Đại thúc”.
“Còn khó nghe hơn”.
“Cha…”
Bịch…
Thất trưởng lão lại suýt thì ngã chổng vó, mém bị khói đen ăn mòn.
Ông ta ngửa đầu nhìn Hoa Khởi La mỉm cười thuần khiết với ông ta, không hiểu vì sao vành mắt lại ẩm ướt.
Cha…
Cách gọi này…
Trái tim ông ta cũng trở nên mềm mại…
“Còn không mau buông tay, khói đen sắp tràn đến rồi, muốn để ta chôn cùng ngươi à”.
“Cảm ơn cha”.
Hoa Khởi La nắm chặt lấy cánh tay ông ta, chỉ sợ nửa đường ông ta quăng mình xuống.
“Cha, ta muốn đi lên, ngươi đừng xuống dưới đấy”.
“Nha đầu này, bị ngốc hả!
“Cấp bảy cũng khó mà xông ra? Nhưng bây giờ chúng ta đang đi vào, chứ không phải ra ngoài nha”.
Nếu như không phải sắc mặt nàng ta hiện lên vẻ nghiêm túc và tò mò, Thất trưởng lão đã cho rằng nha đầu đang trêu đùa ông ta.
Ông ta đã mơ hồ lắm rồi, không ngờ nghĩa nữ mới nhận còn mơ hồ hơn ông ta.
Khói đen không ngừng thay đổi, dần dần tăng lên gấp bội, con đường dưới đáy đã bị lấp kín hoàn toàn, chỉ có cố gắng leo lên mới có chút cơ hội.
Thất trưởng lão vừa ôm nàng ta xuyên qua những xích sắt phù văn chằng chịt vừa nói: “Bây giờ, cho dù chúng ta muốn ra ngoài cũng không ra được”.
“Thế thì càng tốt, như vậy chúng ta có thể đi tìm Bạch tỷ tỷ và Cố tỷ tỷ rồi”.
“Nha đầu ngươi, cũng lạc quan quá rồi”.