Chương 1033
Không đợi Dạ Mặc Uyên kịp phản ứng, Cố Thanh Hy cố tình để lộ hành tung, thu hút người khác hướng về phòng của phó tộc trưởng Tư Không.
Nàng còn dùng ám khí, “chiu” một tiếng, cửa phòng của phó tộc trưởng Tư Không lập tức mở ra.
Nếu là lúc bình thường, phó tộc trưởng Tư Không ắt hẳn sẽ đề phòng.
Cứ đụng tới vấn đề của hoàng hậu Sở Quốc, tất cả sự chú ý của ông bị hút về phía hoàng hậu Sở Quốc cả rồi, đợi khi phát hiện ra điều gì đó không ổn thì cửa phòng đã mở toang.
Ngẩng đầu nhìn ra, bên ngoài là vài trưởng lão đức cao vọng trọng của Thiên Phần tộc.
Các trưởng lão đồng loạt nhìn phó tộc trưởng Tư Không đang ôm hoàng hậu Sở Quốc với vẻ chấn động, qua hồi lâu vẫn không nói lên lời.
Phó tộc trưởng Tư Không vội vàng buông hoàng hậu Sở Quốc ra, lén lút điểm huyệt cho bà ấy ở nơi mà đám đông không trông thấy, cố tỏ ra điềm tĩnh: “Nàng ta là hạ nhân của Du Các, thời gian trước trong nhà xảy ra chút biến cố nên trạng thái tinh thần không tốt lắm, lát nữa ta tìm đại phu bắt mạch cho nàng ta là được”.
Ông ta nói năng rất thản nhiên, nhưng các trưởng lão không tin.
Vả lại, nữ nhân này trông rất lạ, Du Các không phải nơi bất kỳ ai cũng có thể tiến vào được, huống hồ đầu óc của nữ nhân này có vẻ không được bình thường.
Một vị trưởng lão nhắc nhở: “Phó tộc trưởng, Thiên Phần tộc có quy định, phó tộc trưởng không được phép lấy vợ sinh con”.
Khi ấy cũng chính vì vợ con của ông ta chết cả rồi, ông ta mới đủ tư cách
“Sao hả, các ngươi không tin ta?”, phó tộc trưởng Tư Không sa sầm mặt mũi, có thể trở mặt với họ bất kỳ lúc nào.
“Bọn ta không dám, chỉ là…”
“Tại sao các ngươi đột nhiên tới đây?”
Nghe vậy, bấy giờ mấy vị trưởng lão mới hoàn hồn: “Ban nãy bọn ta trông thấy hai bóng người lóe lên mới đuổi theo đến nơi này”.
“Gõ chuông cảnh báo để toàn bộ tộc dân đề cao cảnh giác, nếu ta đoán không sai, Thiên Phần tộc chắc hẳn còn rất nhiều khách không mời ngoại trừ người của Đan Hồi cốc”.
“Vâng”.
Dạ Mặc Uyên muốn đưa Cố Thanh Hy rút lui, thế nhưng tộc dân Thiên Phần tộc nhiều chi chít đã chặn hết đường lui của hắn.
Điều chết dở nhất là còn có vài vị cao thủ tuyệt thế cấp năm thực lực không tệ đang lục tục kéo tới.
Đột nhiên, một ánh mắt sắc bén dừng lại trên người họ.
Họ tự hiểu rằng mình đã bị phát hiện rồi.
Dạ Mặc Uyên đang định bước ra, Cố Thanh Hy đã nhanh hơn hắn một bước.
Nàng toét miệng cười: “Phó tộc trưởng Tư Không, không ngờ lá gan của ông cũng rất to đấy, đến cả hoàng hậu Sở Quốc cũng dám bắt tới đây”.
Đám đông không khỏi chấn động.
Sao cơ…
Nữ nhân này là hoàng hậu của Sở Quốc?
“Phó tộc trưởng Tư Không, tại sao ông lại bắt hoàng hậu Sở Quốc tới đây?”