Cuồng Phi Sủng Vương

Chương 1036


trước sau

Chương 1036

Vừa dứt lời thì ngón tay trỏ mảnh khảnh của nàng đã khẽ vuốt qua cằm của Dạ Mặc Uyên một cái.

Toàn thân Dạ Mặc Uyên tê dại.

Hắn rất cảm động, cũng rất phiền muộn.

Nữ nhân này không cho hắn ra tay là vì sợ bản thân hắn đang bị trọng thương ảnh hưởng đến sự khôi phục thân thể cho nên mới chọn một mình đối đầu với các đại cao thủ của Thiên Phần tộc sao?

Mấy người vạm vỡ vây quanh Cố Thanh Hy, một trong số họ chế nhạo nói: “Cũng không cần phải dùng dao mổ trâu để giết gà. Nữ nhân này cùng lắm cũng chỉ mới đạt tới cấp 2, một mình ta đối phó là dư sức rồi”.

Trong khi đó, các cao thủ còn lại cảnh giác nhìn sang Dạ Mặc Uyên, chỉ cần Dạ Mặc Uyên ra tay thì bọn họ sẽ lập tức bắt Dạ Mặc Uyên lại.

Cố Thanh Hy nhìn người trước mặt với ánh mắt khinh thường.

Người đàn ông này khoảng 40 tuổi, gương mặt bặm trợn trừng mắt nhìn nàng. Bắp thịt trên cơ thể kẻ này rất lớn, thực lực có lẽ nằm ở cấp 3.

“Ngươi có chắc là sẽ xông lên một mình chưa?”

“Tiểu nha đầu, ngươi là cái thá gì mà cần bọn ta phải hợp lực lại đối phó chứ?”

Cố Thanh Hy lắc lắc đầu, thở dài như thể đang nói người trước mặt không biết tự lượng sức.

Sự cao ngạo khinh thường đó đã chọc giận người đàn ông bặm trợn kia.

Hắn ta ngay lập tức đánh ra một chùy nặng nề, giống như đang nghĩ rằng có thể dùng một chùy đánh ngã Cố Thanh Hy rồi bắt nàng lại một cách dễ dàng.

Một chùy này được đánh ra

bằng một lực vô cùng mạnh khiến cho lá cây xung quanh cũng bị lực đạo của đường chùy làm rơi rớt hết cả, cứ như thể đã bị gió lớn cuốn theo.

Đám người Thiên Phần tộc đều lộ ra vẻ chế giễu.

Gã Vương Mãnh này tuy rằng không có thực lực cao nhưng lực đạo của hắn ta thật sự nổi danh trong Thiên Phần tộc.

Cao thủ cấp 4 bình thường cũng không chắc chắn có thể đỡ được một kích của hắn ta, mà đường chùy này của hắn ta rõ ràng là đã dùng hết toàn lực, không hề lưu tình.

Nữ nhân này cùng lắm cũng chỉ mới đạt tới cấp 2, làm sao có thể đỡ nổi?

Mọi người đều đang chờ đợi Cố Thanh Hy sẽ bị đập thành thịt nát.

Chỉ có Dạ Mặc Uyên là rất tin tưởng Cố Thanh Hy, nhưng hai tay của hắn cũng không nhịn được mà siết chặt.

Tuy nhiên……

Sau khi một chùy giáng xuống, người ngã xuống không phải là Cố Thanh Hy.

Người ngã xuống là Vương Mãnh.

Chiếc chùy đã tuột khỏi tay hắn ta và đập mạnh vào bức tường đá, cả bức tường đá không chịu nổi lực đạo của hắn nên đã lập tức sụp đổ.

Vương Mãnh cũng ngã xuống đất, nửa chết nửa sống, cũng không biết là còn sống hay đã chết.

Trong khi đó, bóng lưng của Cố Thanh Hy vẫn thẳng tắp, nàng đang mỉm cười hết sức duyên dáng.

Chuyện này…

Sao có thể như vậy được?


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện