Chương 1057
Phó tộc trưởng Tư Không đứng bật dậy nói: “Ngươi gọi nàng ta là gì? Lâu chủ? Nàng ta là lâu chủ của Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu?”
“Ngoài nàng ra thì làm gì còn ai có đủ tư cách trở thành lâu chủ của Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu ta?”
Nét mặt của Tịch Thấm trông vô cùng kiêu ngạo và tự hào.
Lâu chủ của bọn họ đã đi rất lâu, tất cả bọn họ đều ngóng trông lâu chủ trở về.
“Chuyện này làm sao có khả năng… có phải ngươi đã nhận nhầm rồi hay không?”, Trần trưởng lão cũng không tin.
Tịch Thấm lộ ra vẻ khinh thường nói: “Chẳng lẽ lâu chủ của ta là ai mà ta còn không biết sao?”
Dạ Mặc Uyên và Ma chủ nhìn Cố Thanh Hy bằng ánh mắt hoài nghi.
Cố Thanh Hy lúng túng mỉm cười.
Nhìn nàng làm gì?
Nàng chỉ là một người xuyên không, không hề có ký ức về chuyện trước kia, sao nàng biết được mình đột nhiên lại trở thành lâu chủ của Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu chứ?
Chính nàng cũng đang cảm thấy lúng túng đó, hiểu không?
Nàng vốn chỉ là một vị tam tiểu thư không được sủng ái ở phủ thừa tướng, sao đột nhiên lại có nhiều thế lực chống lưng như vậy?
Dạ Mặc Uyên nghiến răng nghiến lợi nói: “Nàng đúng là có nhiều nhân dạng quá”.
Cố Thanh Hy bối rối nói: “Thì sao, cũng chỉ có một ít thân phận mà thôi”.
“Một ít… chẳng lẽ nàng còn có thân phận khác?”
“Chuyện này…”
Ngoài trừ môn chủ Tu La môn, tộc trưởng Ngọc tộc…
Hình như cũng không còn nữa…
Ma chủ cười nói: “Quả nhiên
Cố Thanh Hy khẽ ho vài tiếng rồi nói: “Cô gái này, ngươi đứng dậy trước đi đã”.
“Vâng”.
Tịch Thấm cung kính đứng lên rồi đứng một bên chờ đợi, gương mặt hiện lên niềm vui mừng phấn khởi, như thể nàng ta còn ngàn lời muốn nói với Cố Thanh Hy.
Ngược lại, người của Thiên Phần tộc đều tái xanh mặt mày.
Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu danh chấn thiên hạ hóa ra là thế lực sau lưng Cố Thanh Hy.
Nếu như hôm nay không thể giết chết được nàng thì sau này phiền toái chắc chắn sẽ còn rất nhiều.
Phó tộc trưởng Tư Không nhìn Bạch Cẩm nói: “Sứ giả Bạch Cẩm, Băng tộc của ngươi sẽ không dính vào chuyện này đúng không?”
Bạch Cẩm duyên dáng đứng lên, cũng giống như Tịch Thấm, nàng vuốt tóc trên thái dương, nói bằng thanh âm ngọt ngào trong trẻo.
“Đã khiến cho phó tộc trưởng Tư Không phải thất vọng rồi, chuyện này Băng tộc ta nhất định phải nhúng tay vào”.
“Ồ… không biết sứ giả Bạch Cẩm đứng ở phe nào?”, bên trong lời nói của ông ta rõ ràng có sự uy hiếp.
Nhưng Bạch Cẩm dường như không hề để tâm đến lời nói của ông ta.