Chương 1064
“Phải đi cùng nhau”.
Cố Thanh Hy, Tịch Thấm và Bạch Cẩm đã mở ra một đường máu bằng một chưởng lôi phong.
Rất nhanh sau đó lại có thêm một đám người của Thiên Phần tộc xông tới vây chặt.
Trong lúc chém giết, Cố Thanh Hy vô tình nhìn thấy Dạ Mặc Uyên bị phó tộc trưởng Tư Không đánh bị thương, nửa người bị cháy đen, không ngừng tỏa ra hắc khí dày đặc.
Sắc mặt Dạ Mặc Uyên tái nhợt, tuy khí tức không đủ nhưng hắn vẫn tiếp tục đối phó với phó tộc trưởng Tư Không, không để cho phó tộc trưởng Tư Không tới gần bọn họ, điều này khiến cho phó tộc trưởng Tư Không bộc phát sát khí muốn giết Dạ Mặc Uyên đầu tiên sau đó mới loại bỏ những kẻ còn lại.
Cố Thanh Hy nói: “Bạch Cẩm, ngươi đi giúp Dạ Mặc Uyên”.
“Vâng…”
Có Bạch Cẩm gia nhập vòng chiến, áp lực của Dạ Mặc Uyên đã giảm bớt một chút.
Phó tộc trưởng Tư Không tung ra một chưởng như sương mù hướng về phía Bạch Cẩm.
Dạ Mặc Uyên gấp gáp nói: “Cẩn thận, sương mù có độc”.
Màn sương đen vừa va chạm với băng của Bạch Cẩm thì đã khiến băng tan thành hắc thủy.
Nếu không có Dạ Mặc Uyên nhắc nhở thì e rằng nàng ta cũng đã bị màn sương đen làm bị thương rồi.
Khu vực xung quanh bị phủ đầy sương mù đen kịt, hoa lá, cây cối, thậm chí cả những bức tường đá đều biến thành hắc thủy.
Gậy băng của nàng ta là thượng phẩm linh khí do tộc trưởng luyện chế năm xưa, cho dù là phân thân huyễn hóa của gậy băng thì uy lực cũng vô cùng lớn, người bình thường rất khó công phá, vậy mà phó tộc trưởng Tư Không lại có thể dễ dàng công phá được.
Thực lực của ông ta rốt cuộc đã đạt tới cấp mấy đây?
Phó tộc trưởng Tư Không nói: “Gậy
“Ha… ông thật sự muốn lĩnh giáo uy lực của gậy băng thật sự sao?”
“Chiến thần danh tiếng lẫy lừng trong truyền thuyết Dạ Mặc Uyên, thực lực đã đạt tới cảnh giới cấp 6 đỉnh phong, phóng tầm mắt ra toàn thiên hạ cũng không gặp mấy người là đối thủ, hôm nay được diện kiến, hóa ra cũng chỉ có như vậy. Nếu Dạ Mặc Uyên thực sự là cao thủ cấp 6 trong truyền thuyết thì khi hai người các ngươi liên thủ ta nhất định không phải là đối thủ, nhưng đáng tiếc… cho dù ngươi có thượng phẩm linh khí trong tay, có võ công siêu phàm thoát tục thì hôm nay ngươi cũng không phải là đối thủ của ta”.
Phó tộc trưởng Tư Không vừa khinh thường vừa đắc ý mà lại có chút nghi hoặc.
Ông ta đã đấu với Dạ Mặc Uyên nhiều năm như vậy, cho dù hắn có bị thương nặng thì thực lực của hắn cũng phải cao hơn thế này rất nhiều.
Nhưng hiện tại thực lực của hắn nhiều nhất cũng chỉ là cấp 5.
Dạ Mặc Uyên cười lạnh nói: “Với võ công hiện tại của ta, muốn giết ngươi cũng không khó”.
Nếu Cố Thanh Hy không hút quá nhiều công lực từ hắn thì hôm nay hắn cũng không phải làm nhiều chuyện vô nghĩa ở đây.
Dạ Mặc Uyên vừa dứt lời thì Bạch Ngọc tiêu đã một biến thành hai, hai biến thành bốn, bốn biến thành tám, tám biến thành mười sáu…