Chương 1073
Ma chủ chợt hiểu ra.
Hắn ta đã nói rồi mà, nếu như tiểu tỷ tỷ là môn chủ Tu La Môn thì sao đến khí chất, lời nói cử chỉ lại không giống gì cả.
“Được, ta đi với tỷ”.
“Không được đi”.
Mặt Dạ Mặc Uyên tím ngắt như màu gan heo.
Không ngờ người phụ nữ này lại dám liếc mắt đưa tình, nũng nịu với Tư Mạc Phi trước mặt hắn.
“Ta nói này Tiểu Uyên Uyên, ngươi đã bị thương nặng thế kia rồi, đừng có kích động thêm nữa! Ngộ nhỡ không khống chế được bản thân, nhướng cổ, nhón chân một cái thì mất luôn cái mạng nhỏ rồi sao? Ngoan, ngủ một giấc đi, tỉnh dậy là mọi chuyện đã qua rồi”.
Cố Thanh Hy giơ tay, phất nhẹ thuốc bột trước mặt hắn.
Dạ Mặc Uyên nín thở theo phản xạ nhưng vẫn không kịp.
Người phụ nữ đó chưa đến gần hắn là đã bắt đầu hạ độc rồi.
Trước khi hôn mê, Dạ Mặc Uyên giận dữ nói: “Người phụ nữ kia, nàng dám cùng tên đó vào Thiên Phần tộc thì cẩn thận bổn vương lột da nàng”.
Cố Thanh Hy giả vờ sợ hãi, run tay, nói với giọng thút thít: “Vương gia yên tâm, thần thiếp không dám đâu”.
Tức…
Tức tới mức chảy máu não!
Dạ Mặc Uyên ngất đi, không biết vì độc hay vì tức.
Cố Thanh Hy phủi tay, nghiêm túc dặn dò: “Nhớ đưa hắn về phủ Dạ Vương an toàn”.
“Vâng, môn chủ! Hay là thuộc hạ ở lại để tiếp ứng hai người, thuộc hạ đã ở Thiên Phần tộc hơn bốn mươi năm
“Thôi được!”
“Chủ tử, chúng ta cũng ở lại”.
“Các ngươi đưa Dạ Mặc Uyên rút lui. Dạ Mặc Uyên là chiến thần của Dạ Quốc, Dạ Quốc có được bình yên hay không còn phải dựa vào hắn ta đấy. Đây là mệnh lệnh, không được làm trái”.
Dù Bạch Cẩm và Tịch Thấm không yên tâm nhưng chỉ đành nhận lệnh.
“Tộc trưởng, Bạch Cẩm đợi người ở bên ngoài, Băng tộc đều đợi tộc trưởng quay về”.
“Biết rồi”.
Sau khi sắp xếp xong mọi việc, bọn Tịch Thấm rút lui, chỉ còn lại Cố Thanh Hy, ma chủ và Từ lão.
Từ lão vẽ một bản đồ rồi đưa cho Cố Thanh Hy và ma chủ nói: “Phó tộc trưởng Tư Không yêu mến hoàng hậu Sở Quốc, Tĩnh Vân Viện này là nơi mà phó tộc trưởng Tư Không sửa lại cho người trong lòng ông ta. Bình thường không ai vào được trong, nếu thuộc hạ đoán không nhầm thì chắc hẳn hoàng hậu Sở Quốc bị đưa đến Tĩnh Vân Viện này”.
“Chủ tử chỉ cần đến Tĩnh Vân Viện là có thể tìm thấy hoàng hậu Sở Quốc, sau đó quay về theo con đường thuộc hạ đã vẽ đây, nếu đi nhanh có lẽ không có gì nguy hiểm”.
“Con đường này thế nào?”
“Một con đường vắng vẻ, bình thường không có ai, canh gác khá lỏng lẻo”.