Nàng loáng thoáng cảm nhận được một ánh mắt thỉnh thoảng lại ghim chặt lên người mình.
Nàng nhìn lên nhưng chỉ bắt gặp một đôi con ngươi dịu dàng hàm chứa ý cười.
Không biết vì sao khi nhìn thấy đôi mắt đó, Cố Thanh Hy chỉ cảm thấy trong lòng như có một dòng nước ấm áp chảy qua, toàn thân đều thả lỏng, đó là loại cảm giác an lòng.
Nhìn lại người đàn ông đó chỉ khoảng đôi mươi.
Hắn khoác trên mình y phục cân vạt màu lục nhạt, trên vạt áo thêu vài cây trúc xanh đứng thẳng đón gió, cả người trông vô cùng ôn tồn lễ độ, khiêm tốn lịch thiệp.
Mái tóc ba ngàn sợi đen của hắn chỉ được thắt một cách tùy tiện, phóng khoáng không chịu bị trói buộc.
Khí chất trên người hắn ta có phần tương đồng với Thượng Quan Sở, nhưng Thượng Quan Sở khôn khéo hai mặt với đôi mắt sâu hiểm khó dò, nàng vẫn như cũ không nhìn thấu được hắn ta rốt cuộc là người như thế nào.
Thế nhưng hơi thở toát ra từ người đàn ông trước mặt này khiến nàng lưu luyến không rời, giống như bản thân được nâng niu trong lòng bàn tay vỗ về che chở.
Chạm phải nét cười ấy, Cố Thanh Hy cũng không khỏi mỉm cười.
“Tiểu Hiên Hiên, người mặc quần áo màu lục nhạt đó là ai vậy?”
“Ngay đến hắn ta cô cũng không biết? Tiên thơ Dịch Thần Phi đó, cũng không biết tại sao da mặt hắn lại dày như vậy, một tiên thơ vang danh thiên hạ lại chạy tới đây tham gia đại hội đấu văn, đây không phải là tuyên bố ức hiếp người sao?”
Thì ra hắn chính là tiên thơ, thật là trẻ tuổi, cũng rất khôi ngô.
“Có lẽ hắn tới đây không phải là để lấy danh đầu”.
Vừa dứt lời, bản thân Cố Thanh Hy cũng sửng sốt, không hiểu tại sao mình lại thay người này giải thích.
“Hắn ngàn dặm xa xôi lặn lội từ Triệu Quốc tới Dạ Quốc, cô lại nói hắn không vì danh hiệu đứng đầu, xú nha đầu, đầu cô bị lừa đá rồi à?”
“Nói thế nào đây”, Cố Thanh Hy trừng mắt nhìn hắn.
Tiêu Vũ Hiên tự lẩm bẩm một mình: “Thật là kỳ quái, tại sao người được mời tới từ