Chương 1095
“Khách sáo rồi khách sáo rồi, nếu ngươi là tỷ tỷ của Ôn công tử thì cũng là thân thích của trẫm, các ngươi từ xa mà đến, vất vả rồi. Trẫm sẽ cho người chuẩn bị tiệc rượu ngay lập tức, hôm nay nhất định phải cùng ngươi uống ba trăm ly”.
“Đệ đệ của ta trước nay dễ xấu hổ, hắn thích ngươi nhưng không dám nói ra, ắt hẳn là vì cảm thấy mình quá cao, không xứng với ngươi, thế nên… bệ hạ, ngươi hiểu đó”.
Nữ hoàng sững người.
Nàng ta không hiểu lắm.
Hắn ta không chê nàng ta quá lùn, nàng ta đã cảm ta trời đất rồi.
Đâu thể chê hắn ta quá cao được.
Cố Thanh Hy ghé lại gần nàng ta, khẽ nói: “Đệ đệ ta dễ xấu hổ, thế nên hắn lén nói với ta, ngày đại hôn, ta không thể có mặt, nếu không hắn sẽ thấy ngượng lắm. Ngươi thử nói xem, ta chỉ có một đệ đệ, nguyện vọng này chẳng biết được giấu trong lòng hắn bao nhiêu năm rồi, nếu ta tham gia hôn lễ của hắn, há chẳng phải sẽ khiến hắn… ôi…”
Khóe miệng Ôn Thiếu Nghi giật giật, đành nhắm luôn hai mắt vào.
Hắn ta cố nén cơn giận, nói với bản thân rằng đừng nổi nóng.
Nhưng cơn tức giận như dời non lấp biển cứ ập đến trong hắn ta, đặc biệt là khi nàng liên tục nói ra những lời không biết xấu hổ như thế.
Nữ hoàng chợt hiểu ra: “Trẫm hiểu rồi. Theo lý mà nói thì trẫm nên tôn trọng Ôn công tử trước nhưng dù gì ngươi cũng từ xa đến, lại là tỷ tỷ của Ôn công tử…”
“Ầy, không sao, ta nghĩ kĩ rồi, nếu đệ đệ đã không muốn ta tham gia hôn lễ, ta không tham gia là được. Nghe nói cực Bắc Oa Nhân Quốc có phong cảnh rất đẹp, ta
Nữ hoàng thu lại nụ cười: “Ngươi muốn đến vùng đất cực Bắc sao?”
“Sao thế? Lẽ nào nữ hoàng sợ ta đến đó trộm cắp hay giở trò gì à?”
“Nói đi đâu thế, ngươi là tỷ tỷ của Ôn công tử, lại đưa Ôn công tử từ ngàn dặm xa xôi đến đây, trẫm biết ơn còn không kịp nữa là. Bất luận ngươi cần gì thì trẫm cũng sẽ cố hết sức đáp ứng, chỉ là…”
“Chỉ là sao?”
“Chỉ là… vùng đất cực Bắc cực kỳ nguy hiểm, trăm ngàn năm qua cũng từng có vô số người vào đó nhưng họ gần như đều không thoát ra, chỉ có mình Ôn công tử chạy được”.
“Nữ hoàng, ngươi nói ở đó vô cùng nguy hiểm, không biết ở đó có nguy hiểm gì?”
“Chuyện này… Ở đó Băng Long cấp bảy, là cấp bảy đó”.
Cố Thanh Hy thoáng nét thất vọng.
Nàng còn tưởng có thể hỏi được điều gì đó từ chỗ của nữ hoàng.
Nào ngờ nàng ta lại chẳng biết gì.
“Yên tâm đi, ta sẽ không vào sâu trong vùng đất cực Bắc, chỉ là đứng ngắm cảnh từ xa thôi”.
“Chuyện này…”
“Thật không dám giấu, người cha quá cố của ta và Ôn Thiếu Nghi đã báo mộng, nói rằng ông ấy muốn đến cực Bắc ngắm cảnh. Cha chưa từng báo mộng cho ta, đây là lần đầu tiên, ngươi nói xem, nếu ta không đi thì thật bất hiếu, ầy… Ngươi nói nên làm thế nào?”
Ôn Thiếu Nghi run tay, giận dữ nói: “Cố Thanh Hy…”
Nàng còn có thể vô sỉ hơn nữa không?
Nữ hoàng động lòng: “Ngươi họ Cố sao?”