Chương 1105
“Tất cả dừng tay, nếu không đừng trách ta vô tình”.
“Cho dù ngươi đã cứu thái nữ thì sao? Chuyện ngươi là mật thám không thể thay đổi, chuyện ngươi ám hại bệ hạ cũng không thể thay đổi. Cho dù hôm nay toàn quân ta bị diệt thì cũng phải giết được kẻ tay sai lòng lang dạ sói như ngươi!”
Tay sai lòng lang dạ sói?
Chuyện quái gì vậy?
Có nhầm hay không thế?
Một Oa Nhân quốc nhỏ bé có cái gì đáng để nàng do thám?
Sao họ có thể nghĩ nàng là mật thám của một quốc gia khác được?
Cố Thanh Hy giải thích nhưng tất cả những người lùn lùn đều không tin.
Bất ngờ có một cây kích đâm thẳng vào người của Cố Thanh Hy.
Tuy rằng khí lực của bọn họ nhỏ, một kích này không đến mức tạo cho nàng vết thương chí mạng nhưng vẫn khiến nàng khá đau.
Cố Thanh Hy đã bắt đầu đánh trả, đám người lùn thấp bé không chết cũng bị trọng thương.
Nếu như nàng không đánh trả thì toàn thân nàng sẽ bị thương.
Cố Thanh Hy tức giận nói: “Họ Ôn kia, ngươi không nghĩ ra cách nào hay sao?”
“Võ công của ta bị ngươi khóa trụ, lại đói bụng suốt bốn ngày, toàn thân vô lực, làm sao có thể giúp ngươi”.
Không phải hắn ta không có khí lực.
Rõ ràng là hắn ta không muốn giúp vì muốn trả thù nàng.
Thắng giặc phải bắt tướng, Cố Thanh Hy vận nội lực lên lòng bàn tay, hút Hoa tướng quân ở cách đó không xa tới gần rồi tóm lấy cổ của nàng ta.
“Tất cả dừng tay, nếu không ta sẽ giết nàng ta”.
Hoa tướng quân có bộ dáng
Đám thị vệ đều cố kỵ nên phải dừng tay, nộ khí đằng đằng trừng mắt nhìn Cố Thanh Hy.
“Nhường đường, mở cổng cung ra, thả bọn ta rời đi, nếu không ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của Hoa tướng quân”.
Hoa tướng quân bị bắt nhưng trên nét mặt không hề lộ ra sự sợ hãi, ngược lại còn bật cười sảng khoái.
“Ngươi cho rằng chỉ cần bắt ta thì có thể an toàn rời khỏi hoàng cung hay sao? Ta nhổ vào, có nằm mơ cũng đừng nghĩ tới!”
Hoa tướng quân quay đầu nhìn đám thị vệ của nàng ta rồi kiên định nói: “”Bản tướng quân ra lệnh cho các ngươi không cần lo lắng cho sống chết của bản tướng quân, ta muốn các ngươi bất chấp tất cả mà giết chết nữ nhân này”.
Lời này vừa nói ra thì đám thị vệ không còn cố kị gì nữa, ngay lập tức xông đến chém giết.
Lúc này đây ngay cả Hoa tướng quân bọn họ cũng không quan tâm nữa, rõ ràng đã chuẩn bị đồng quy vu tận với nhau.
Cố Thanh Hy nóng nảy thốt ra một câu chửi, sau đó ném Hoa tướng quân ra nơi an toàn.
Nàng tóm lấy một thanh kích của người lùn, nhẹ nhàng hạ gục họ rồi mở ra một con đường kéo Ôn Thiếu Nghi chạy thoát ra ngoài, theo sau là một đám người lùn.