Chương 1121
Cũng may còn có đám sói tuyết đang chạy đến từ phía trước cho khiến tên sát thủ áo đen không thể không buông tha cho Cố Thanh Hy. Đao kiếm của hắn ta bắt đầu vũ động cực nhanh, mỗi một chiêu xuất ra đều giết được một con sói tuyết.
“Đi…”, Cố Thanh Hy nắm lấy Ôn Thiếu Nghi lôi đi.
Trên đường bỏ chạy nàng cũng muốn giúp Ôn Thiếu Nghi giải phong kim vàng nhưng công kích của sát thủ áo đen cùng đám sói tuyết xung quanh vẫn liên tục tràn tới.
Thời gian bỏ chạy để cứu lấy mạng mình còn chưa có, nàng rõ ràng không có đủ thời gian giải phong cho Ôn Thiếu Nghi.
Càng lúc càng có nhiều sói tuyết chạy đến, con nào con nấy đều mạnh mẽ hung tợn, to lớn bằng một con người.
Tình hình lại trở nên nguy hiểm lần thứ hai.
Máu đỏ loang ra khắp hang băng, không biết là của người hay của sói tuyết.
Sát khí tràn ngập trong hang, đao quang kiếm ảnh không ngừng bay múa, kèm theo đó là tứ chi cùng thịt vụn.
Dù võ công của một người cao đến đâu cũng không thể đối phó được nhiều sói tuyết như vậy.
Cố Thanh Hy và Ôn Thiếu Nghi bị thương, sát thủ áo đen cũng bị thương.
Sát thủ áo đen có võ nghệ cao cường, hắn ta giết nhiều sói tuyết nhất cho nên đám sói tuyết đều tập trung công kích sát thủ áo đen.
Cố Thanh Hy nhìn thấy sát thủ áo đen cho dù đối mặt với nhiều sói tuyết như vậy nhưng sát ý trong mắt của hắn ta đối với nàng vẫn không hề thuyên giảm, dường như còn thề sống thề chết muốn mở ra một đường máu để cướp lấy
Bởi vì phần lớn sói tuyết đều tập trung tấn công sát thủ áo đen cho nên số sói tuyết ở xung quanh Cố Thanh Hy rất ít.
Nàng không muốn lãng phí thời gian, vì vậy nàng đã tóm lấy Ôn Thiếu Nghi, giẫm lên đầu những con sói tuyết rải rác rồi nhảy xuống sơn cốc.
Lần này bọn họ vẫn đánh cược.
Bởi vì bọn họ đã không còn đường lui.
Đáy cốc rất sâu, Cố Thanh Hy một tay giữ Ôn Thiếu Nghi, tay kia dùng kiếm đâm vào vách băng để ổn định cơ thể đang rơi xuống.
Vách băng rất trơn, tốc độ họ rơi xuống rất nhanh nên thanh nhuyễn kiếm không thể chống đỡ sức nặng của hai người họ, vì vậy họ liên tục trượt xuống.
Lần này bọn họ không may mắn gặp phải một khối băng gồ lên.
Cố Thanh Hy cuối cùng cũng hiểu được tại sao sát thủ áo đen lại xuất hiện chậm như vậy.
Vì quãng đường rơi thật sự quá xa.
Nhưng sát thủ áo đen còn có thể sống thì nàng không tin rằng mình sẽ chết.
Cố Thanh Hy mạnh mẽ đâm thanh nhuyễn kiếm của mình xuống sông băng, mặc kệ vết thương trên vai lại rách ra, máu tươi giàn giụa chảy xuống.
“Hai người quá nặng, nếu cứ tiếp tục như vậy chúng ta sẽ chết hết, mau buông ta ra”.
“Câm miệng. Tính mạng của ngươi chỉ có người của Ngọc tộc mới được lấy đi”.
Răng rắc…
Cuối cùng…