Chương 1125
“Khả năng cao là người của Thiên Phần tộc các ngươi đó”.
“Hắn không phải người Thiên Phần tộc, trước giờ ta chưa từng gặp hắn”.
“Biết đâu là tử sĩ do trưởng lão nào đó của Thiên Phần tộc các ngươi huấn luyện ra?”
“Thiên Phần tộc có quy định tộc dân không được tự ý huấn luyện tử sĩ”.
“Ồ, ta thấy hai lão già Tư Không và Tuyết Dạ chết tiệt của Thiên Phần tộc các ngươi là loại bụng dạ đen tối, ai biết bọn họ có tự ý huấn luyện hay không chứ”.
Cố Thanh Hy cười xòa, tiến tới gần thiếu niên áo đen.
“Bất kể ngươi câm thật hay giả câm thì ta vẫn muốn nhìn thử xem ngươi thế nào”.
Cố Thanh Hy giơ tay, muốn kéo mảnh vải đen che mặt của thiếu niên áo đen, nhưng hắn ta lại nhanh hơn nàng một bước.
Hắn ta vung ngang tay phải, trường kiếm xoay vài vòng, xoẹt ngang tim Cố Thanh Hy như thể có mắt vậy.
Động tác của sát thủ áo đen vô cùng lanh lẹ, còn đột nhiên tập kích lúc đang bị điểm huyệt, đồng tử của Cố Thanh Hy co nhỏ, nàng lập tức nghiêng người né đi.
Không ngờ sát thủ áo đen lại đoán trước được hành động nghiêng người bất ngờ này của nàng, hắn ta khẽ xoay tay trái, trên đó cầm sẵn một thanh đao sắc lạnh.
“Xoẹt…”
Hàn quang lóe lên, phần bụng vốn bị thương của Cố Thanh Hy lại bị chém thêm một nhát, nếu không phải Ôn Thiếu Nghi kéo nàng ra nhanh thì chắc chắn nàng đã bị thiếu niên áo đen bổ làm đôi rồi.
“Đao ở tay trái của ngươi còn nhanh hơn cả kiếm bên tay phải. Ngươi thuận tay trái”.
Cố Thanh Hy kinh hô, ôm rịt lấy phần bụng bị thương của mình.
Bụng nàng lại một lần nữa đóng băng, máu
Một nhát đâm này quá sâu, Cố Thanh Hy vô lực ngã xuống.
Đập vào mắt là cảnh Ôn Thiếu Nghi và thiếu niên áo đen đánh nhau như nước với lửa.
Cố Thanh Hy run rẩy lấy đan dược, đổ cả bình ra rồi cho vào miệng nuốt xuống.
Sau đó nàng lại nhanh chóng ngưng tụ nội lực, đẩy hết máu bị đông ra ngoài.
Nàng là người biết chữa bệnh, biết rõ sự thay đổi trong cơ thể của mình.
Liên tiếp bị thương nặng mấy lần, cơ thể nàng đã sắp không chống đỡ nổi nữa.
Sát thủ này lại dùng độc chiêu, giết chết một người chỉ bằng một kích, lần này mạnh hơn mấy nhát đao bị chém trước đó.
Nếu vết thương không được xử lý đàng hoàng, nếu máu bị đông lại thì nàng chắc chắn sẽ mất mạng…
Nàng không thể chết!
Nàng vẫn chưa thu thập đủ bảy viên Long châu, ngàn vạn người Ngọc tộc còn đang đợi nàng, dù có chết thì cũng phải đợi đến sau khi lời nguyền của Ngọc tộc được giải trừ.
Trong cơn choáng váng, Cố Thanh Hy ngất lịm đi.
Trước khi ngất, nàng nhìn thấy một người đàn ông ôn hòa đang lo lắng gọi tên mình, thì thầm gì đó bên tai nàng.
Nhưng Cố Thanh Hy không còn sức để đáp lại.
Khi nàng tỉnh lại lần nữa, người đã ở trong một hang núi khác.
Hang núi vẫn là động băng, toàn thân Cố Thanh Hy lạnh lẽo, đang được ai đó ôm chặt vào lòng.