Chương 1135
Chạm mặt Băng Long cấp bảy, với tu vi của nàng, chắc chắn phải chết.
Nhưng nàng vẫn chưa lấy được Long Châu tới tay.
Cố Thanh Hy không còn lựa chọn nào khác, cho dù biết nơi này tầng tầng nguy hiểm, nàng cũng chỉ có thể mạo hiểm một lần.
Nàng sờ lên vết thương vẫn còn đau âm ỉ trên bụng, nghiến răng tăng khinh công lên mức cao nhất, mũi chân khẽ giậm, ý đồ muốn lấy Long Châu xuống.
Nào ngờ, nàng vừa bay lên không trung, chân phải lập tức bị người ta túm trở về.
Tiếng nói tức giận quen thuộc vang lên: “Nàng điên rồi sao? Long Châu há có thể dễ dàng lấy xuống như vậy”.
Cố Thanh Hy nghiêng đầu nhìn, người khẽ quát nàng không phải ai khác mà chính là Dạ Mặc Uyên.
Sắc mặt Dạ Mặc Uyên tái nhợt, có thể nhìn ra được thương thế của hắn vẫn chưa khỏi hẳn, hơn nữa bởi vì lặn lội đường xa, trên người còn mang theo vẻ phong trần mỏi mệt.
“Sao chàng lại ở chỗ này?”
“Vậy thì phải hỏi nàng rồi”.
Lại nhắc tới Thiên Phần tộc, nàng đánh hắn ngất xỉu rồi để cho người ta cưỡng ép mang hắn ra ngoài, chính mình thì mạo hiểm đi đến nơi này, trong lòng Dạ Mặc Uyên nghẹn đầy lửa giận.
Nếu như hắn đến chậm một bước, Cố Thanh Hy chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
Nữ nhân này cứ thích khiến hắn lo lắng như vậy sao?
“Long Châu ở nơi đó, ta nhất định phải lấy được”.
Cố Thanh Hy không biết Dạ Mặc Uyên làm thế nào đến được vùng đất Cực Bắc trong thời gian ngắn như vậy, cũng không biết hắn làm cách nào biết nàng đang
Bây giờ nàng chỉ muốn lấy viên Long Châu kia.
“Trước tiên dụ Băng Long ra đã”, Dạ Mặc Uyên ra hiệu nàng tìm một nơi xa ẩn náu.
Còn mình thì tìm một tảng băng lớn ném mạnh xuống đầm nước.
“Bịch…”
Đầm nước văng đầy bọt nước, từng gợn sóng lan ra, cuối cùng dần dần tan biến.
Băng Long dưới đáy đầm nước không hề xuất hiện.
Cũng không có bất kỳ phản ứng gì.
Nơi này yên tĩnh đến đáng sợ.
Dạ Mặc Uyên vẫn không yên tâm, lại tìm một tảng băng lớn hơn ném xuống dưới, kết quả vẫn giống trước đó.
Cố Thanh Hy chậm rãi đi ra, thái độ cương quyết nói: “Muốn lấy được một món đồ, nhất định phải trả giá, mà viên Long Châu này, ta quyết lấy bằng được”.
“Dạ Mặc Uyên, chàng không nên tới nơi này, nhân lúc Băng Long vẫn chưa tỉnh lại, chàng mau đi đi”.
“Buồn cười, nàng là thê tử bản vương cưới hỏi đàng hoàng, nàng không đi, sao bản vương phải đi”.
Cố Thanh Hy giậm chân.
“Tự chàng muốn chết, lỡ như chết ở chỗ này, vậy cũng đừng trách ta”.
Nàng nói xong, lại muốn đi lấy Long Châu xuống.
Dạ Mặc Uyên ấn bờ vai nàng lại: “Nàng lui ra, Long Châu để ta đến lấy”.