Cuồng Phi Sủng Vương

Chương 1141


trước sau

Chương 1141

Băng long khổng lồ nhổ ra nọc độc trong nháy mắt làm cho tường băng tan ra, không ngừng nổi lên bọt độc.

Một móng vuốt của nó chồm lên khiến cho hang băng sập xuống một nửa, không ngừng chấn động.

Phó tộc trưởng Tư Không liều mạng chống đỡ mới có thể thoát chết trong gang tấc.

Mới vừa thoát được một lần thì con băng long đã sà xuống muốn nuốt chửng ông ta.

Phó tộc trưởng Tư Không không phải là đối thủ của băng long vì vậy thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ chỉ có thể ra tay giải cứu.

Dạ Mặc Uyên lao đến bên cạnh Cố Thanh Hy với tốc độ nhanh nhất, hắn ôm lấy thắt lưng của Cố Thanh Hy, thừa dịp đại chiến mà bỏ chạy.

“Ầm ầm…”

Sau đó là tiếng hang băng không ngừng sụp đổ vang lên cùng với tiếng long ngâm đầy phẫn nộ hòa với tiếng chiến đấu ác liệt.

Cố Thanh Hy vừa chạy vừa hỏi: “Long châu đâu?”

“Yên tâm đi, long châu đang nằm trong tay ta, bị ta cách ly khí tức, băng long không thể đánh hơi thấy được. Nó chỉ có thể đánh hơi được viên long châu giả được nhuộm khí tức của long châu thật đang ở trong tay đám người phó tộc trưởng Tư Không thôi”.

Cố Thanh Hy nở nụ cười thật rộng.

“Tướng công thật giỏi, ta rất thích bộ dáng kiêu ngạo của chàng”.

Nghe thấy hai chữ “tướng công”, trái tim của Dạ Mặc Uyên như mềm nhũn ra.

Nữ nhân này xem như cũng có chút lương tâm, không uổng công hắn ngàn dặm xa xôi chạy đến đây tìm nàng.

“Ầm…”

Hang động băng đang

sụp đổ nhanh hơn họ tưởng tượng.

Khinh công của bọn họ có thể nói là đứng nhất nhì trong võ lâm nhưng vẫn không thể an toàn rời đi, nhiều lần bọn họ đã suýt bị những khối băng sập xuống đè chết.

“Ầm…”, con đường phía trước bị chặn lại, Dạ Mặc Uyên nắm lấy tay Cố Thanh Hy, chạy qua hết con đường này đến con đường khác.

Đột nhiên chỉ nghe răng rắc một tiếng.

Một khối băng khổng lồ trượt xuống đáy hang trong khi những con đường ở bốn phía của bọn họ đều bị phá hỏng.

Cố Thanh Hy trợn to hai mắt, muốn phá băng mở ra một con đường máu cũng đã muộn, chỉ có thể trơ mắt nhìn khối băng kia trượt xuống.

Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Dạ Mặc Uyên đột nhiên ôm nàng vào trong lồng ngực, dùng chính thân mình ngăn trở khối băng thay nàng.

“Phụt…”

Máu tươi của Dạ Mặc Uyên rơi trên má nàng.

Từng khối băng vẫn tiếp tục trượt xuống, Cố Thanh Hy vận chưởng đánh bay băng thạch, ôm Dạ Mặc Uyên vọt đến nơi an toàn.

Nàng gầm lên: “Chàng điên rồi sao? Chàng có biết khối băng đó sẽ đè chết chàng hay không?”

“Chỉ cần nàng không sao thì tất cả đều xứng đáng”.

Giọng nói của Dạ Mặc Uyên nhẹ nhàng đến mức khiến người ta còn tưởng rằng đó là ảo giác.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện