Chương 1145
Thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ giơ một tay lên, hàng loạt khối băng trong động điên cuồng đập về phía Dạ Mặc Uyên như thể vừa mới mọc thêm mắt.
Khóe môi Dạ Mặc Uyên khẽ cong lên thành một nụ cười tàn nhẫn, hắn vỗ nhẹ tay lên sáo ngọc, môi kề sát cây sáo, sau đó nhắm mắt lại nhẹ nhàng thổi như đang chìm trong cảm giác hưởng thụ.
Tiếng sáo vang lên, thấm sâu vào lòng người nghe tựa như suối nước róc rách, dường như cố định những khối băng đá đang điên cuồng đập về phía hắn.
Thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ lộ ra ánh mắt hung ác hằn học, tiếp tục đánh ra một chưởng, những khối băng bị cố định kia đồng loạt nứt ra, biến thành vô số khối băng nhỏ, tiếp tục phi về phía Dạ Mặc Uyên.
Tiếng sáo thay đổi, khối băng hóa thành nước đá rơi xuống đất, lập tức biến thành bông tuyết.
Những bông tuyết chậm rãi xoay tròn giữa không trung như đang bay múa, trông hệt như tinh linh nhỏ bé khiêu vũ đầy tự do.
Tiếng sáo réo rắt, uyển chuyển dễ nghe khiến mọi người không khỏi buông lỏng cảnh giác, tựa như đang phiêu du trong tiên cảnh.
Thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ không dám nghe thêm tiếng sáo của Dạ Mặc Uyên.
Mọi người đều biết khả năng tấn công giết người bằng âm nhạc của Dạ Mặc Uyên có thể xưng là đệ nhất trên đời này.
Bất kể là cao thủ cỡ nào, chỉ cần chìm vào trong tiếng sáo của hắn thì sẽ bị đoạt mất tính mạng mà chẳng hề hay biết.
Thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ che tai mình lại bằng nút bịt tai, tiếp tục điều khiển băng đá công kích Dạ Mặc Uyên.
Đáng tiếc số băng đá kia không thể nào tới gần Dạ Mặc Uyên được, cứ cách hắn chừng hơn một mét là đã ào ào rơi xuống.
Thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ lẩm
Tiếng sáo của hắn vẫn vang vọng bên tai.
Tiếng sáo càng lúc càng trở nên bi thương, rõ ràng ông ta đã bịt tai mình nhưng vẫn nghe thấy rất rõ.
Thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ cảm thấy xót xa trong lòng, không biết nghĩ tới chuyện gì mà tầm nhìn dần nhòa đi, nước mắt trực trào.
Sức mạnh trên người tan biến từng chút một, kể cả sức mạnh vu thuật.
Im ắng…
Bên trong động băng im ắng đến mức kỳ lạ, chỉ có tiếng sáo không ngừng réo rắt.
Đôi mắt đang chìm trong say mê của Dạ Mặc Uyên bỗng nhiên mở ra, giai điệu biến đổi, âm thanh sát phạt vang lên.
Giai điệu uyển chuyển triền miên biến thành tiết tấu sát phạt, mỗi một âm thanh đủ để diệt trừ toàn bộ cao thủ từ cấp bốn trở xuống.
Và đủ để khiến nơi này biến thành chiến trường tu la.
Vào khoảnh khắc tiết tấu giết chóc vang lên, thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ đang dần lạc lối bỗng nhiên tỉnh táo lại, tay phải ông ta tụ lực, mấy chục bộ xương khô nhe răng trợn mắt lao về phía Dạ Mặc Uyên.
Bông tuyết của Dạ Mặc Uyên lập tức biến đổi, hóa thành chùy băng bắn về phía xương khô.
Xương khô lảo đảo, lùi lại một quãng kha khá.
Sau khi đập vào xương khô, chùy băng liền tan biến.
Rõ ràng trong lần tỷ thí này xương khô đã chiếm ưu thế hơn.