Cuồng Phi Sủng Vương

Chương 1157


trước sau

Chương 1157

Cố Thanh Hy chỉ hơi bất ngờ: “Lão già, sống dai thật đó, một mình đối chọi với Băng Long cấp bảy mà vẫn sống được tới giờ”.

“Các ngươi không chết thì sao lão phu dám chết chứ”.

“Đừng đừng đừng, làm gì cũng cần có thứ tự trước sau, ngươi lớn hơn ta, đáng ra phải để ngươi đi trước”.

“Giao Long Châu ra đây”.

Không biết phó tộc trưởng Tư Không bị cái gì đả kích mà chẳng buồn lảm nhảm nhiều lời với Cố Thanh Hy, vừa mở miệng đã đòi Long Châu ngay.

Ánh mắt ông ta hung ác cùng cực, hỏa diễm trong lòng bàn tay bốc lên ngùn ngụt, càng lúc càng cháy mạnh.

Có thể thấy phó tộc trưởng Tư Không đã động sát tâm, chỉ cần Cố Thanh Hy nói ra câu “không đưa” hoặc lảm nhảm thêm nữa thì chắc chắn ông ta sẽ giết nàng ngay tắp lự.

Dạ Mặc Uyên vùng vẫy đứng dậy, cố nén cơn đau, chậm rãi nói: “Long châu ở chỗ ta, ngươi nên tìm ta mới đúng”.

Cố Thanh Hy đáp: “Vương gia, chàng tưởng chàng nói dối rằng Long châu ở chỗ chàng, phó tộc trưởng Tư Không sẽ tin ư? Chàng coi chàng kia, bị thương đến mức không bò dậy nổi, đưa Long châu cho chàng bảo quản, ai yên tâm nổi chứ. Phó tộc trưởng Tư Không đâu phải người keo kiệt, cho dù ông ấy biết Long châu ở trên người Tiểu Cửu Nhi cũng sẽ không làm khó hai ta đâu. Phải không, phó tộc trưởng Tư Không”.

Dạ Mặc Uyên ho khẽ vài tiếng, suýt chút nữa đã ho ra một vũng máu.

Nữ nhân này nói dối như cuội, xuất khẩu thành thơ sao?

Nói dối mà không đỏ mặt không thở dốc, câu nào cũng có lý như chuyện đương nhiên.

Nàng lấy đâu ra lắm trò thế?

Phó tộc trưởng Tư

Không bán tín bán nghi, ông ta đã nhiều lần nếm thử trò nham hiểm xảo trá của Cố Thanh Hy rồi.

Nếu không vì sử dụng vu thuật, ban nãy ông ta đã chết thảm trong tay Băng Long.

Tuy rằng may mắn tránh được một kiếp, nhưng vết thương trên người ông ta, nếu không mất vài ba năm, e là khó lòng hồi phục như ban đầu.

Tất cả mọi thứ đều là vì con nha đầu chết tiệt Cố Thanh Hy nhét Long châu giả lên người ông ta.

Cố Thanh Hy cảm nhận được sát khí nồng nặc của ông ta nên lập tức nhún vai: “Long châu thực sự không ở trên người ta, nếu không tin, ngươi có thể lục soát, chiếc nhẫn không gian của ta cũng có thể cho ngươi xem, thực sự không có”.

“Con rắn kia đâu?”

“Con rắn tham ăn kia chạy đi ăn một bữa no nê rồi, đợi nó quay lại, ta lập tức bảo nó tặng Long châu cho ngươi, tuyệt đối không chọc tới ngươi hay làm trái ý ngươi nữa”.

Phó tộc trưởng Tư Không liên tục cười khẩy: “Con nha đầu thối tha này, ngươi tưởng lão phu là trẻ lên ba cho ngươi muốn lừa thế nào thì lừa chắc?”

Phó tộc trưởng Tư Không định ra tay kết liễu tính mạng của họ trước rồi từ từ tìm Long châu sau.

Không ngờ thung lũng băng bắt đầu đổ sụp, mặt đất không ngừng rung lắc, lắc đến độ họ muốn đứng cũng không thể đứng vững, giống như động đất cấp mười vậy.

“Đùng uỳnh uỳnh…”

Những khối băng nặng cả trăm cân liên tục rơi xuống, hang động băng dần dần sụp đổ.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện