Chương 1166
Không biết có phải vì Dạ Mặc Uyên nhiều lần xả thân ứng cứu, hay vì cùng là người của Ngọc tộc, đồng bệnh tương liên, Cố Thanh Hy chỉ cảm thấy Dạ Mặc Uyên hiện giờ ấm áp hơn trước rất nhiều.
“Thế cha của chàng thì sao, quen nhau bấy lâu nay cũng chưa từng nghe chàng nhắc đến cha”.
“Sau khi mẹ ta chết, cha ta dốc hết sức lực tìm kiếm Long châu nhưng chẳng tìm được thứ gì, sau cùng bởi vì quá thương nhớ mẹ ta mà buồn bực đến chết”.
“Năm đó chàng mấy tuổi?”
“Khoảng bốn tuổi gì đó”.
“Cha mẹ chàng chắc chắn rất yêu chàng, nếu không mẹ chàng cũng không nỡ bỏ Huyết Diệp Tà Độc để khống chế huyết chú cho chàng, cha chàng cũng sẽ không giao đại quyền binh mã cho chàng”.
Huyết Diệp Tà Độc bình thường một khi tiến vào cơ thể sẽ chết ngay lập tức, hắn có thể sống sót, chắc hẳn cũng vì mẹ hắn đã hao tổn công sức bảo vệ tâm mạch cho hắn.
“Ừm”, mặt mũi Dạ Mặc Uyên u ám, không thể nhìn ra biểu cảm, nhưng xung quanh hắn toát ra khí chất đau thương.
Hắn cúi đầu tì trán vào lọn tóc của Cố Thanh Hy, ngửi mùi thơm từ mái tóc nàng và hỏi: “Nàng thì sao? Thân phận của nàng có mấy cái, cha mẹ nàng thực sự là Cố thừa tướng và Cố phu nhân à?”
“Ta không biết. Nghe đồn… tiên hoàng thích mẹ ta, mẹ ta lại yêu Cố thừa tướng, sau cùng tiên hoàng nhận mẹ ta làm nghĩa muội, chỉ hôn cho Cố thừa tướng, chuyện này là thật ư?”
“Phụ hoàng cả đời chỉ yêu một nữ nhân là mẫu phi của ta, ông ấy không thể nào
“Vậy sao…”
Cố Thanh Hy mơ mơ màng màng đáp lại.
Tại sao nàng cứ cảm thấy quan hệ giữa tiên hoàng và mẹ nàng không tầm thường nhỉ.
Phu nhân thừa tướng thực sự là mẫu thân của nàng sao?
Thân phận của nguyên chủ nhiều như thế này, tam tiểu thư của phủ Thừa Tướng chẳng lẽ cũng chỉ là một thân phận để che giấu thôi?
“Nàng không biết cha mẹ mình là ai?”, Dạ Mặc Uyên đột nhiên hỏi.
“Nếu ta nói ta mất hết trí nhớ, thậm chí không biết bản thân mình là ai, liệu chàng có tin không?”
Dạ Mặc Uyên im lặng hồi lâu không nói gì, lâu đến mức Cố Thanh Hy tưởng rằng Dạ Mặc Uyên không tin lời nàng nói.
Không ngờ Dạ Mặc Uyên trịnh trọng đáp lại: “Ta tin chứ”.
“Ồ… tại sao…”
“Không biết nữa, có lẽ là giác quan thứ sáu của đàn ông. Bất kể nàng là ai, bất kể nàng có bao nhiêu thân phận, ta chỉ biết rằng, nàng là thê tử của ta, là thê tử mà Dạ Mặc Uyên này cưới hỏi đường đường chính chính, cũng là thê tử danh xứng với thực”.
Hắn nhấn mạnh mấy chữ danh xứng với thực.
Cố Thanh Hy trợn mắt khinh thường.
Nàng mệt mỏi rời khỏi vòng tay hắn.
“Hôm đó, ở trên ngọn núi hoang, ta trúng độc”.
“Vậy còn lần thứ hai thì sao?”