Cuồng Phi Sủng Vương

Chương 1182


trước sau

Chương 1182

Cố Thanh Hy cười, túm cái đuôi nhỏ của nó lên: “Ngươi cũng biết mình đã bỏ chúng ta mà biến đâu mất lúc ở vùng đất Cực Bắc cơ à?”

“Dù gì ta cũng là xà vương mà, chủ nhân, cô túm đuôi ta như vậy, bảo ta chịu thế nào chứ?”

“Xà vương? Ngươi dám xưng vương trước mặt ta hả? Hầy… Thôi vậy, tuy ngươi là thú nuôi của ta, nhưng từ trước tới giờ ta chưa từng ăn thịt xà vương lần nào, hôm nay phải nhấm nháp thật kỹ mới được, sau đó để tất cả mọi người trong phủ nếm thử”.

Tiểu Cửu Nhi vừa tức giận vừa ấm ức, không khỏi kháng nghị: “Bên ngoài có bao nhiêu “người” đang nhìn nữa kìa, cô không cho ta chút mặt mũi được à?”

Cố Thanh Hy nhìn theo tầm mắt nó, quả nhiên đám “bạn bè xấu” của Tiểu Cửu Nhi đều đang rướn cổ nhìn về phía họ. Thấy nàng nhìn về phía mình, đám rắn với đủ loại kích thước và màu sắc lập tức chen lấn nhau chuồn đi, cứ như thể nàng là người đáng sợ sẽ nướng hết bọn nó lên để ăn vậy.

Cố Thanh Hy thả đuôi Tiểu Cửu Nhi ra, ngượng ngùng phủi tay: “Chẳng phải ta đóng cửa sổ rồi à? Sao lại bị mở ra thế nhỉ”.

Tiểu Cửu Nhi “khóc” ra âm thanh xì xì.

“Chẳng phải vì ta muốn thể hiện oai phong trước đám bạn một lần sao, thế nên ta mới lén mở cửa sổ ra, vậy mà cô lại chẳng cho ta chút mặt mũi nào cả. Sau này, chắc chắn chúng sẽ lén lút giễu cợt xà vương ta. Ta không còn mặt mũi

nào gặp họ nữa rồi”.

Sau đó, Tiểu Cửu Nhi lại “khóc” xì xì, còn vô lại lăn lăn trên đất.

Cố Thanh Hy trợn tròn mắt.

Thế này…

Là đang trách nàng đấy à?

“Ánh mắt Tiểu Hoa nhìn ta hồi nãy cũng khác hẳn rồi, chắc chắn Tiểu Hoa cho rằng ta rất vô dụng”.

“Tiểu Hoa là…?”

Bạn gái ngươi à?

“Chính là cô rắn nhỏ bé xinh đẹp rực rỡ nhất á”.

Trong hoa viên lúc nhúc toàn rắn là rắn, hết đàn này tới tốp khác, nàng đâu biết con nào đẹp nhất, cũng đâu biết con nào là Tiểu Hoa chứ.

Tuy Tiểu Cửu Nhi rất không đáng tin, nhưng suy cho cùng, nó vẫn cứu nàng mấy lần vào những lúc mấu chốt, bởi vậy Cố Thanh Hy liền ôm lấy thân rắn tròn vo của nó, giọng điệu cũng dịu đi: “Thôi nào, đừng khóc nữa, ngươi khóc khiến ta choáng váng cả đầu rồi nè, năm con heo nướng nhé”.

“Tâm hồn mỏng manh yếu đuối của ta đau quá đi, năm con heo nướng sao bù lại được”.

“Vậy ngươi muốn thế nào?”

“Phải tổ chức yến tiệc toàn thịt lần nữa, ta muốn mời bạn bè để lấy lại thể diện”.

“…”

Có phải con rắn này đi theo nàng lâu quá rồi nên cũng hiểu được cách dùng “kế” để phỉnh lừa nàng rồi không?

Sao nàng cứ cảm thấy sai sai ở đâu đó thế nhỉ?

“Nếu cô không đồng ý, ta… ta sẽ đâm đầu chết ngay tại đây”.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện