Chương 1189
Hắn ta đang nói những lời mất mặt, nhưng sắc mặt lại đầy kiêu hãnh, giống như hắn ta cũng vô cùng đồng ý việc tặng những rau xanh này cho dân nghèo.
Lại nhìn y phục hắn ta mặc trên người, chỉ là vải thô may thành, thật sự khó mà tưởng tượng, hắn ta chính là một đại tài tử vang danh thiên hạ.
Càng như vậy, Cố Thanh Hy càng khó chịu.
Nếu Tiêu lão tướng quân là người tội ác tày trời, nàng còn có thể móc tim ông ta để luyện ra máu đầu tim.
Nhưng Tiêu lão tướng quân lại là một người tốt.
Một người tốt trung nghĩa yêu nước, thương lính như con.
“Đến rồi, đây chính là phòng ngủ của gia đệ, Dạ Vương phi cứ tự nhiên!”. Tiêu Vũ Lâu đưa chìa khóa cho Cố Thanh Hy, khóe miệng chất chứa ý cười, phóng khoáng rời đi.
Còn chưa tới phòng ngủ, cách một đoạn xa đã có thể nghe thấy tiếng gào thét, tiếng mắng chửi tức giận của Tiêu Vũ Hiên.
“Cút, cút hết cho ta! Ta nói cho các ngươi biết, cho dù ta chết cũng không cưới Cố Sơ Vân, các ngươi dẹp cái suy nghĩ đó đi”.
Cố Thanh Hy liếc nhìn ổ khóa trên cửa, lấy chìa khóa mở cửa phòng ra.
Phủ đầu là một bình hoa đập tới.
Cố Thanh Hy nhanh chóng nghiêng người, miễn cưỡng tránh thoát, vỗ vỗ ngực mình, còn chưa hết sợ, nói ra: “Làm ta sợ muốn chết, Tiểu Hiên Hiên, ngươi muốn đập chết lão đại nhà ngươi sao?”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Tiêu Vũ Hiên vừa mừng vừa sợ.
Hắn ta dụi dụi hai mắt rồi lại dụi dụi hai mắt, gần như không thể tin nổi: “Cố Thanh Hy, là cô thật sao?”
Cố Thanh Hy trực tiếp thưởng cho hắn ta một phát gõ vào đầu: “Không biết lớn nhỏ, Cố Thanh Hy gì chứ, gọi lão
“Lão đại, sao cô lại đến đây? Ta còn tưởng là mình gặp ảo giác rồi”, tâm trạng Tiêu Vũ Hiên lập tức tốt lên, huyên thuyên cũng nhiều hơn.
Cố Thanh Hy liếc nhìn bình hoa lớn trong tay hắn ta, không nhịn được mà cười nói: “Trông nhà ngươi nghèo vậy, đập bình hoa này rồi, cha ngươi còn không đánh gãy chân ngươi”.
“Bình lọ trong nhà có cái nào là đồ thật chứ, đều là mô phỏng thôi, nếu là đồ thật, chúng đã bị ông già mang đi cầm cố, tiếp tế bách tính từ lâu rồi. À, sao cô lại tới nơi này?”
“Ngươi không mời ta vào sao?”
Tiêu Vũ Hiên ngượng ngùng cười một tiếng, vội mời nàng đi vào.
Căn phòng của Tiêu Vũ Hiên vẫn ổn, chỉ có đồ đạc là bị đập vỡ kha khá, trên nền nhà toàn mảnh bình vỡ.
Hắn ta dọn dẹp qua loa vào một góc, sau đó mời Cố Thanh Hy ngồi xuống.
“Tuy bình hoa trong phòng ngươi là đồ mô phỏng, nhưng đập vỡ bao nhiêu như thế, liệu cha ngươi có tha cho ngươi không?”
“Nhiều gì đâu, mới có ba cái bình! Ta còn muốn nhặt lên đập tiếp đây. Nếu cha ta mà đau lòng thật thì đã thả ta ra ngoài rồi, ta đâu phải phạm nhân, ông ấy dựa vào đâu mà cứ nhốt ta mãi thế này”.
“Cha ngươi nhốt ngươi bao lâu rồi?”
“Lâu đến mức ta cũng chẳng nhớ rõ nữa. A Hy, cô mau nghĩ cách giúp ta với, ta không muốn cưới Cố Sơ Vân, có chết cũng không”.
“Tại sao hoàng thượng lại đột nhiên hạ thánh chỉ này nhỉ”.