Chương 1197
Dạ Mặc Uyên khẽ mím môi, kiêu ngạo nói: “Vương phi của bổn vương mà phải khiêm tốn hả?”
“A…”
“Nàng ấy cứ việc càn quấy, phách lối như thế…”
“Vâng…”
Vương phi đã đủ đanh đá, ương ngạnh lắm rồi đó!
Hiện giờ không chỉ trong vương phủ, mà đến cả nóc hoàng cung cũng sắp bị vương phi lật tung luôn rồi.
“Tiểu thái giám kia và Tiểu Lý Tử, xử sao để bọn họ nhớ kỹ vào”.
“Vâng…”
Người đàn ông áo tím biến mất trong màn đêm, chỉ để lại hương thơm thoang thoảng, vậy mà cả hoàng cung rộng lớn lại không có ai phát giác mảy may.
Thanh Phong thở dài đầy bi ai.
Sau khi hai tiểu thái giám kia bị trừng trị, chắc hẳn trong cả hoàng cung này, thậm chí đến cả hoàng thượng cũng phải đi đường vòng nếu nhìn thấy vương phi mất thôi.
Cố Thanh Hy không về phủ Dạ Vương ngay mà trèo tường vào phủ Thừa tướng trước.
Vì đêm đã khuya nên người trong phủ Thừa tướng đều ngủ hết, Cố Thanh Hy hệt như một bóng ma lướt đi trong phủ Thừa tướng.
Hồi lâu sau, nàng dừng lại trước cửa phòng Cố Sơ Vân.
Người của phủ thừa tướng đều ở trong phủ, chỉ mình Cố Sơ Vân là không.
Giờ này rồi, sao nàng ta lại không ở trong phủ nhỉ?
Cố Thanh Hy cẩn thận tìm kiếm một lượt, gần như lật hết tất cả các gian phòng, vậy mà vẫn không hề thấy bóng dáng của Cố Sơ Vân.
Thế là nàng đeo khăn mỏng để che đi dung mạo tuyệt thế nghiêng nước nghiêng thành của mình, sau đó trói nha hoàn thân cận của Cố Sơ Vân lại, trầm giọng hỏi: “Nói mau, tiểu
“Tha… Tha mạng… Tiểu thư nhà ta ở… trong phòng”.
“Nói dối, tiểu như nhà ngươi ở đâu trong căn phòng đó?”
Cố Thanh Hy đá văng cửa phòng của Cố Sơ Vân, ép nha hoàn đi vào cùng mình.
Nha hoàn nhìn một vòng, trợn tròn mắt kinh ngạc.
“Sao… Sao lại thế.? Ta vẫn luôn canh chừng bên ngoài, rõ ràng tiểu thư ở trong phòng, hay trong lúc ta gật gù thì tiểu thư rời đi? Không thể nào, lúc này rồi, tiểu thư không thể nào ra ngoài được”.
Vẻ ngạc nhiên trên mặt nha hoàn không giống giả vờ, Cố Thanh Hy dứt khoát đánh ngất nàng ta, sau đó tìm một lượt trong phòng Cố Sơ Vân, muốn kiếm xem có cơ quan nào không, nhưng nàng đành thất vọng vì trong khuê phòng này chẳng có bất cứ cơ quan nào hết.
Ánh nắng ban mai bắt đầu chiếu rọi, mặt trời trải ánh vàng khắp nơi.
Cố Thanh Hy nhìn về phía ánh nắng ban mai ở đằng đông, nghĩ đến bốn chữ: Học viện Hoàng gia.
Cố Sơ Vân luôn coi trọng Thượng Quan phu tử, chắc chắn nàng ta sẽ tới buổi học mà Thượng Quan phu tử dạy.
Lúc Cố Thanh Hy tới học viện Hoàng gia thì trời đã sáng trưng, học sinh trong học viện nhìn thấy nàng đều xì xào bàn tán.
“Nhìn kìa, đó không phải chính phi Cố Thanh Hy của chiến thần sao? Bao lâu nay nàng ta không tới học viện Hoàng gia học tập, sao tự dưng hôm nay lại đến?”