Chương 1208
Phủ Tướng Quân chắc chắn có thứ mà nàng ta muốn.
Chẳng lẽ…
Nàng ta cũng muốn lấy Long Châu?
Cố Thanh Hy bị cách nghĩ của mình dọa sợ.
Cố Sơ Vân tâm cơ có thâm sâu thế nào cũng chỉ là một nhị tiểu thư của phủ Thừa Tướng mà thôi. Nàng ta lấy Long Châu để làm gì? Vả lại, sao nàng ta có thể biết được Long Châu ở tim của lão tướng quân?
Nhưng nàng nghĩ đi nghĩ lại, trừ Long Châu ra, phủ Tướng Quân hoàn toàn không có thứ gì đáng để nàng ta nhắm đến.
Bởi vì bình phù đối với nàng ta mà nói không có chút tác dụng nào.
Có Dạ Mặc Uyên ở đây, binh phù của Tiêu lão tướng quân cũng không có tác dụng gì lớn.
“Này, nha đầu xấu xí, hôm nay cô sao vậy? Cứ thất thần mãi, ta gọi cô bao nhiêu lần, cô cũng không nghe thấy”.
“À… Không có gì, chỉ là đã đến phủ Tướng Quân mà không đi thăm lão tướng quân e là không thỏa đáng. Cha ngươi đâu? Ta đi gặp cha ngươi”.
Tiêu Vũ Hiên sờ trán nàng, kinh ngạc nói: “Cô không bị sốt chứ? Cha ta có thái độ thế nào với cô, cô cũng không phải không biết, gặp ông ấy làm gì? Đừng đến lúc đó lại ăn mắng”.
“Cho nên ngươi không dẫn ta đi à? Thôi được, ta tìm đại ca ngươi dẫn ta đi”.
“Haizz… đừng đừng, ngươi muốn đi thì ta dẫn ngươi đi là được, chỉ là ngươi tìm cha ta thật sự không có chuyện gì sao?”
“Phải có chuyện thì mới có thể gặp cha ngươi sao?”
Trong đầu Tiêu Vũ Hiên chứa đầy nghi vấn.
Cố Thanh Hy là người thế nào, hắn ta không
Không có chuyện gì mà nàng lại gặp cha hắn ta mới lạ.
Mặc dù không biết rốt cuộc nàng muốn làm gì, nhưng Tiêu Vũ Hiên vẫn dẫn nàng đi gặp: “Giờ này cũng không biết Cố Sơ Vân đã đi hay chưa, dù sao cha ta mà nói gì quá khó nghe, cô cứ đi đi là được, đừng so đo với ông ấy. Ông ấy đã lớn tuổi, gần đây cơ thể không được tốt lắm, ta cũng không thể làm ông ấy tức giận”.
“Được. Tiểu Hiên Hiên, cha ngươi có tốt với ngươi không?”
“Thiên hạ có người cha nào mà không tốt với con trai mình. Tuy cha ta hơi nghiêm khắc, nhưng ta biết ông ấy cũng muốn tốt cho ta. Mấy hôm nữa là đại thọ sáu mươi của cha ta, ta và ca ca, tỷ tỷ đã bàn với nhau, đến lúc đó sẽ cho cha ta một bất ngờ. Nói thật, cả đời cha ta hành quân đánh trận khắp nơi cũng không dễ dàng gì. Cô không biết trên người ông ấy có bao nhiêu vết thương đâu. Chậc chậc chậc, ta nhìn mà đau lòng”.
Cố Thanh Hy nghẹn lời, khí lên không được, xuống cũng không xong.
Cảm giác này cực kỳ khó chịu.
Cuối cùng, bọn họ cũng đến chính đường.
Từ xa xa, Cố Thanh Hy đã nhìn thấy Cố Sơ Vân và Tiêu lão tướng quân đang nói gì không biết, trò chuyện vô cùng vui vẻ. Sau đó Cố Sơ Vân nhẹ nhàng lễ phép cáo từ.
Lúc đi lướt qua nhau, nàng và Cố Sơ Vân chạm mắt nhau.
Hai tỷ muội, hai tính cách, hai ánh mắt.
Một người chứa sự quan sát thăm dò.