Phụ thân đã nói rồi, sự trong trắng của nàng ta phải được giữ bí mật, nhưng Cố Thanh Hy lại nói thẳng trước mặt Tiêu công tử thế này, sau này nàng ta biết phải xử sự thế nào?
Cố Thanh Hy như chợt nhận ra điều gì đó, cao giọng nói tiếp: “Ồ, ta suýt quên mất, phụ thân nói rồi, không được kể chuyện muội tằng tịu với người hầu ra ngoài, kẻo sau này không gả đi được.
Yên tâm yên tâm, ta sẽ không nói đâu, càng không nói muội tằng tịu với mấy người hầu cùng một lúc đâu”.
Tiêu Vũ Hiên kinh ngạc nói: “Cái gì, tằng tịu với nhiều người hầu cùng một lúc? Thật hay giả vậy? Ác liệt quá đi mất”.
Cố Sơ Lan run lên vì tức giận, nàng ta không còn dám nhìn vào khuôn mặt chế giễu và kinh ngạc của Tiêu Vũ Hiên.
“Cố Thanh Hy, món nợ giữa hai người chúng ta, sẽ có một ngày ta tính cả gốc lẫn lãi”.
“Đừng lo, ta nhớ kỹ lắm.
Muội cũng nên nhớ sự trong trắng của bản thân đã mất rồi, đừng có mơ mộng trèo cao, chim cú đú phượng hoàng, kẻo có ngày mất mạng như chơi đấy”.
Cố Sơ Lan giậm chân tức giận, căm hận rời đi.
Khóe miệng Tiêu Vũ Hiên cong lên, hắn ta cười trêu chọc nói: “Mặc dù dung mạo của cô trông chẳng ra làm sao, nhưng miệng lưỡi lại sắc bén quá nhỉ”.
Nghe vậy, Cố Thanh Hy còn không hề nhìn hắn ta một cái, chỉ lo ăn điểm tâm uống trà.
Tiêu Vũ Hiên tưởng nàng bị huỷ hôn trước mặt nhiều người nên tâm trạng đang khó chịu, lại nghĩ đến chuyện một nữ tử tuổi xuân có khuôn mặt xấu xí như vậy chắc chắn sẽ bị chế giễu khắp nơi.
Hắn ta dịu giọng an ủi: “Thật ra thì cô cũng không cần phải buồn.
Thiên hạ đâu chỉ có mỗi mình Trạch Vương là nam nhân, đàn ông tốt nhiều lắm, như ta chẳng hạn”.
Cố Thanh Hy hơi nhướng mày: “Ngươi muốn lấy ta?”
“Phụt…”
Tiêu Vũ Hiên suýt chút nữa đã bị sặc nước miếng: “Ý ta không phải như vậy, ý ta là trên thế gian này còn có rất nhiều nam nhân tốt, cô