Dịch Thần Phi đứng lên nói.
Bọn họ đã tốn nhiều tâm huyết như vậy, vượt ngàn dặm lý để tới Dạ Quốc không phải là vì chuông Phá Hồn sao.
Nếu như thua thì khác nào phải trơ mắt ra nhìn chuông Phá Hồn bị cướp đi?
Bọn họ đang muốn oán hận nhưng vừa nghĩ tới Dịch Thần Phi tài học như vậy, rõ ràng rất có cơ hội sẽ đạt lại vị trí thứ nhất, vậy mà hắn ta lại từ bỏ.
Chứng minh hắn ta không có quá nhiều bận tâm tới chuông Phá Hồn, bọn họ làm sao có thể nói nhiều được nữa.
Hoa Quốc và Sở Quốc vốn có quan hệ tế nhị, vì mấy câu nói này mà càng tế nhị hơn rồi.
Cố Thanh Hy đã thắng, lẽ ra Cố thừa tướng phải rất nở mày nở mặt.
Nhưng mặt mày ông ta u ám như cũ.
Việc thắng này chẳng hề vẻ vang gì, hơn nữa ông ta ngoài chán ghét ra thì chả còn cảm xúc gì với đứa con gái thứ ba này của mình.
“Nha đầu xấu xí lại thắng nữa rồi”, Tiêu Vũ Hiên thì thầm tự nói, như đang nằm mơ vậy.
Cố Thanh Hy nghĩ cũng không muốn nghĩ, trực tiếp từ chối: “Ta hối hận rồi, ta không nhận ông làm đồ đệ nữa, ông tự xử lý đi”.
Đùa à, nàng không muốn đem theo một con ghẻ đâu.
“Sư phụ, có phải đồ nhi có chỗ nào không tốt không? Ta có thể thay đổi”.
“Lão đầu, ông tốt xấu gì cũng là một Kỳ Thánh danh chấn thiên hạ, ta chẳng qua chỉ là một kẻ bất tài, nếu thật sự nhận ông làm đồ đệ thì người trong thiên hạ không biết sẽ chỉ trỏ bàn tán thế nào nữa”.
“Sư phụ nói đùa rồi, nếu như cô là kẻ bất tài vậy người người trong thiên hạ há chẳng phải đến kẻ bất bài cũng không bằng sao”.
Kỳ Thánh thay đổi thái độ trước đó, khúm núm y như một đồ đệ ngoan ngoãn, mặt dày mày dạn bám lấy Cố Thanh Hy.
Trong đám đông không biết