“Cố tiểu thư dám lấy hoa mai làm đề, lại còn làm những ba bài?”
“Có gì không dám, ngươi nghe cho kỹ đây.
Nhất thụ hàn mai bạch ngọc điều, hồi lâm thôn lộ bàng khê kiều.
Bất tri cận thủy hoa tiên phát, nghi thị kinh đông tuyết vị tiêu.
”.
“Mai tuyết tranh xuân vị khẳng hàng, tao nhân các bút phí bình chương.
Mai tu tốn tuyết tam phân bạch, tuyết khước thâu mai nhất đoạn hương”.
“Văn đạo mai hoa kỳ hiểu phong, tuyết đôi biến mãn tứ sơn trung.
Hà phương khả hóa thân thiên ức, nhất thụ mai hoa nhất phóng ông”.
Xung quanh yên lặng như tờ, gần như miệng tất cả mọi người đều há thành hình chữ O.
Cố Thanh Hy đã trở thành tiêu điểm của trong mắt vạn người, nàng cũng thoải mái để mặc cho mọi người quan sát, khóe miệng nhếch lên thành đường cong.
Nàng không biết làm thơ, đối thơ nàng cũng không biết sao?
Đừng nói ba bài, ba mươi bài nàng cũng hạ bút thành văn.
Tiểu Hoàng đế muốn giấu mấy ngàn lượng hoàng kim trân bảo kia cũng không có cửa.
“Tiểu công công, không biết ba bài thơ của ta thế nào? Có thể cho qua được không?”
Mặc dù Tiểu Lý Tử còn muốn gây khó khăn cho nàng, nhưng không có lời nào chống đối.
Mọi người phản ứng lại, không khỏi rối rít giơ ngón cái lên, ai ai cũng khen ngợi.
“Trời ơi, Cố Tam tiểu thư quả thực là tiên thơ sống lại, không, nàng còn lợi hại hơn so với tiên thơ, Cố Tam tiểu thư xuất khẩu thành thơ, mỗi một bài thơ có thể nói là tuyệt tác”.
“Ôi mẹ ơi, cõi đời này sao lại có người phụ nữ tài hoa như vậy?”
Diệp Phong lẳng lặng hiểu được thơ mà nàng ngâm.
Mai tu tốn tuyết tam phân bạch, tuyết khước thâu mai nhất đoạn hương.
Thơ